Passion: Suite Novel (Hoành Thành) - Chương 123
Ilay chậm rãi nói, mấy người đàn ông kia thì gật đầu một cách đầy vẻ vô tội.
“Nghĩ lại thì yêu cầu được xem chuyện riêng tư đến mức đó là không đúng.”
“Dù có thấy đi nữa thì giả vờ không thấy mới là hành xử lịch thiệp.”
“Phải đấy, dừng ở đây thôi.”
“Khoan đã! Tôi chưa bảo là dừng đâu!! Đứa nào bỏ cái này vào giường tôi――.”
Jeong Taeui hét lên giữa bầu không khí đang tỏ ra ‘hòa thuận’, nhưng cả năm gã kia chỉ tròn mắt nhìn cậu kiểu Chuyện gì thế? làm cậu nghẹn đến không nói nên lời.
Chà… đúng là cái đám chết tiệt này, bọn họ duy trì được tình đồng đội kiểu “lũ quạ” như thế này cũng là có lý do cả. Jeong Taeui cười khẩy trong bất lực.
Đúng lúc ấy, Alain liếc nhìn đồng hồ rồi đặt ly xuống bàn, đứng dậy nói:
“Rồi, vậy nhé. Gặp mặt nhau rồi, nghỉ ngơi rồi, giờ tôi phải đi thôi. Còn phải đi giao quà Giáng sinh nữa.”
Câu nói bất ngờ khiến Jeong Taeui trố mắt nhìn Alain. Đâu phải cậu là ông già Noel đâu mà tự dưng đi phát quà? Có lẽ đọc được vẻ mặt cậu, Alain mỉm cười:
“Giáng sinh mà, tôi cũng có người muốn tặng quà đấy chứ.”
Alain khoác áo vào như thể đó là hiệu lệnh, những người khác cũng lục tục đứng dậy.
“Mới đó mà trễ thế rồi, tôi cũng phải đi thôi.”
“Nếu xuất phát giờ thì chắc kịp gặp Marina trước khi Giáng sinh qua mất.”
“Cuối năm chắc nghỉ ngơi ở Malaga rồi về lại chỗ làm thôi.”
Chỉ còn Jeong Taeui là người duy nhất ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Cứ như thể họ đã hẹn nhau rời đi đúng giờ này. Từng người một khoác áo, chuẩn bị rời nhà. Ilay chẳng có ý giữ chân họ, chỉ thản nhiên nói:
“Đi đường bình an.”
“Ngủ một giấc rồi sáng hẵng đi có được không.”
Jeong Taeui thử thốt ra câu có vẻ hợp lý nhất, nhưng phản hồi duy nhất nhận được là:
“Vì sao?”
“Chuyện cần làm cũng xong rồi, còn gì ở lại nữa đâu. Đi thôi.”
Ivan nói ra câu có thể bị hiểu là lạnh nhạt, nhưng ngữ điệu lại vô cùng bình thường, đồng thời chìa tay về phía Jeong Taeui.
“Rất vui được gặp cậu, cố lên nhé.”
“Ơ? À… Ừ, cậu cũng vậy.”
Câu chào nghe sao mà kỳ lạ. Rồi người tiếp theo, người kế tiếp, mỗi cái bắt tay lại kèm theo một câu gần như giống nhau:
“Cậu vất vả rồi, ráng lên nhé.”
“Sống mạnh mẽ vào. Cắn răng mà sống đấy.”
“….”
Gì mấy câu tiễn biệt kỳ cục vậy chứ… Jeong Taeui vừa lẩm bẩm vừa nhìn theo họ rời đi. Đám người từng khiến cậu phát bực vì ồn ào, lúc đột ngột rút lui thế này lại khiến lòng cậu hơi chùng xuống.
Cánh cửa mở ra, ngoài kia tuyết đang rơi dày đặc, luồng không khí lạnh buốt ập vào như muốn phân chia rạch ròi giữa thế giới bên trong – nơi Jeong Taeui và Ilay đang đứng – và thế giới bên ngoài – nơi những người đàn ông kia đang bước vào.
“Vậy hẹn gặp lại sau ba năm nữa nhé.”
“Nếu muốn cá cược tiếp thì nhớ giữ mạng đấy.”
“Còn cậu thì đừng để thủng đầu hay thủng tim gì đó mà vắng mặt nha.”
Nghe những lời chia tay mang giọng điệu thô ráp nhưng thoải mái ấy, Jeong Taeui bỗng nghĩ:
Ra là vậy. Mấy lời đó không chỉ là lời tiễn biệt bâng quơ. Trong những câu nói nhẹ tênh đó là cả cuộc sống lạnh lẽo thường nhật của họ.
Mong là còn sống để gặp lại nhau. Dù là ba năm nữa. Dù là về sau.
Có ai đó đột nhiên gặp chuyện chẳng lành vào ngày mai, thì chắc cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Nhưng ít nhất hôm nay họ chia tay với lời hứa gặp lại sau ba năm.
“Chúc mọi người một Giáng sinh thật vui vẻ!”
Không ai bảo ai, họ đồng thanh nói câu chúc ấy rồi lặng lẽ biến mất, nhanh như lúc xuất hiện.
Nhìn cả đám hoàn toàn biến mất khỏi sân, chỉ còn lại dấu chân trên lớp tuyết dày, Jeong Taeui mới chầm chậm đóng cánh cửa lại. Những ngày tháng họ cùng nhau sống trong thế giới này, cũng khép lại như thế.
***
“Ba năm nữa…”
Jeong Taeui lẩm bẩm như thở dài khi quay lại phòng khách. Nếu nói xa thì là xa, nói gần cũng không gần. Nhưng lúc này, ba năm lại như một điểm mù mịt nơi cuối chân trời. Phòng khách chỉ vài phút trước còn ồn ào náo nhiệt, giờ đã yên ắng đến khó tin. Cậu có cảm giác như những người đó từng hiện diện nơi này là chuyện từ rất xa xôi rồi.
Dãy vỏ chai rượu xếp hàng dưới gầm, trên bàn là vài chiếc đĩa và giỏ đồ ăn còn sót lại. Chỉ những thứ đó là minh chứng duy nhất rằng đã từng có rất nhiều người trong không gian này. Còn lại, hoàn toàn không có gì.
Rồi Jeong Taeui chợt nhận ra điều đó. Thật sự là không có chút dấu vết nào. Không có một chỗ ngồi nào cho thấy có người từng ngồi. Gối sofa cũng y nguyên, dép cạnh cửa ra vào vẫn được Rita sắp ngay ngắn như ban đầu.
Ra là vậy. Họ là những người đã quen sống như thế.
Nghĩ lại thì cũng không thấy lạ lắm vì Ilay cũng hay vậy, dù ở nơi nào vài ngày hay vài tháng thì hắn chưa bao giờ để lại dấu vết.
Cứ thế rời đi để không ai lần ra được dấu hiệu mình từng tồn tại, để khi biến mất không hề thấy lạ.
“……”
Jeong Taeui lặng lẽ nhìn Ilay. Hắn cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm ánh mắt cậu.
“Sao vậy?”
“Không… chỉ nghĩ là, hy vọng ba năm nữa có thể gặp lại họ.”
Nghe Jeong Taeui nói vậy, Ilay hơi nhướng mày cười mỉm: “Thật à?”
Đến lúc ấy, Jeong Taeui mới sực tỉnh khỏi tâm trạng trống vắng vừa nãy, nhớ lại những ngày vừa qua.
“Ừm… một nửa thôi.”
Cậu lập tức thêm điều kiện: miễn là họ đừng lại kéo cậu vào mấy trò vớ vẩn giữa họ. Nếu không, cứ mỗi ba năm là một lần bị lôi đầu ra chịu trận mất.
Nhưng nếu ba năm sau, hoặc một ngày nào đó trong tương lai, họ gặp lại nhau mà thiếu một ai đó thì sao. Nếu ai đó không thể trở lại mãi mãi…
Trong cuộc sống của họ, điều đó không có gì là bất thường, nhưng Jeong Taeui chắc chắn sẽ thấy tiếc nuối rất nhiều.
Huống hồ là nếu――
“Tôi sẽ không chết trước em đâu, nên khỏi cần lo chuyện chôn theo, Taei.”
Một câu nói nhẹ như gió của Ilay đã cắt ngang mạch suy nghĩ của Jeong Taeui.
Cậu nhăn mặt nhìn kẻ đang mở lon bia mới và cau mày:
“Tôi bảo là không cần rồi mà. Anh chết là chuyện của anh, tôi chết là chuyện của tôi. Sao cứ lôi tôi vào thế.”
Jeong Taeui vừa lục lon bia mới giữa đống vỏ rỗng, vừa làu bàu.
Dù hắn có chết thì cậu vẫn sống tiếp. Như mọi người từng mất người thân, Jeong Taeui sẽ sống tiếp, có thể rồi sẽ gặp một người nào khác, hoặc không gặp ai cả. Có thể yêu ai đó nhiều hơn, hoặc không yêu thêm ai nữa. Ai mà biết được.
Dù là sống thế nào, thì chắc chắn đó vẫn sẽ là cuộc sống từng ngày chắt chiu chịu đựng để sống.
“Nhìn là biết em đang nghĩ gì rồi, Taei.”
Ilay nói với nụ cười mờ nhạt. Jeong Taeui tặc lưỡi, vị bia đắng nghét trong miệng.
“Lại nhìn thấy à? Ừ, cứ nhìn đi.”
Cậu có nghĩ gì thì sao, hắn có thấy gì thì đã sao.
Ilay tiếp tục nhìn Jeong Taeui đang uống bia rồi chợt mỉm cười nghiêng nghiêng.
“Đôi khi tôi vẫn nghĩ thế này, có lẽ trong cấu trúc tinh thần của tôi có một mặt nào đó lại yếu đuối hơn em không chừng. Vì tôi không có ý định chịu đựng đau khổ, đó là lý do tôi đã nhờ Alain giúp… Có lẽ ở một số khía cạnh, em mạnh mẽ hơn tôi cũng nên, Taei.”
“Chà… tôi cũng không chắc, nhưng có thể là vậy.”
Cái tên này chẳng phải dễ say đến mức đó, thế mà bỗng dưng phát biểu linh tinh như thể lên cơn say rượu. Nhưng thôi, nếu nói đến khả năng biết cúi đầu nhún nhường khi gặp chuyện bất lợi, thì có lẽ mình đúng là giỏi hơn hắn thật.
“Nhưng mà, khi em có cái vẻ mặt giống như bây giờ — cái vẻ như có thể không phải vậy đâu — thì, Taei à.”
“Sao? Nhìn không vừa mắt à?”
Jeong Taeui vừa nói vừa đưa tay xoa mặt, nhưng ngay giây sau đó đã bị Ilay kéo sát lại bằng cách túm lấy cổ cậu.
“Là gương mặt khiến người ta muốn thử mãi đến suốt đời đấy, cho đến khi điều đó xảy ra thật.”
Hắn ghé sát đến mức gần như chạm vào sống mũi cậu, thì thầm bằng giọng trầm thấp. Jeong Taeui rụt cổ lại, đưa tay lên ngăn lại.
“Khoan, khoan đã. Anh mà nói kiểu đó thì tôi lại thấy sợ vì cảm giác như anh sẽ làm thật ấy.”
Ilay khẽ cười.
“Xem ra em cũng đọc được suy nghĩ của tôi một chút đấy. Đúng vậy, tôi nghiêm túc đấy.”
“Này, này, này!”
Jeong Taeui hoảng hốt hét lên, còn Ilay thì bật cười nhỏ, rồi…
“――Taei.”
Hắn nhẹ nhàng gọi tên cậu và cúi đầu xuống. Khi cảm nhận được đôi môi sắp chạm vào mình, Jeong Taeui hơi lùi đầu lại.
“Đợi đã, ở đây thì hơi…”
Đây là phòng khách. Tuy đã khuya, mọi người chắc cũng đã ngủ, nhưng vì là không gian mở nên vẫn có khả năng ai đó bất chợt xuất hiện — mà nếu có, thì chắc chắn là Kyle hoặc Rita, những người tuy biết rõ mối quan hệ giữa hai người nhưng tuyệt đối không phải đối tượng muốn “chứng kiến hiện trường trực tiếp”. Thế nên, trong thời gian ở nhà này tại Berlin, hai người luôn cố tránh những tiếp xúc thân mật ở nơi công cộng như thế này.
Tuy nhiên…
“Không sao đâu, ở đây thì được.”
Ilay thì thầm rồi giơ tay gõ nhẹ thứ gì đó phía trên đầu. Jeong Taeui ngước lên nhìn một nhánh tầm gửi mà Rita đã treo lên.
“Này, nhưng mà cái đó thì…”
Chưa kịp nói hết câu, Ilay đã không chờ thêm và áp môi xuống. Jeong Taeui thoáng lưỡng lự, rồi thở dài, ngoan ngoãn hé môi. Lưỡi Ilay luồn vào, quấn lấy lưỡi cậu, nếm vị đậm sâu trong hơi thở.
Thôi thì cũng chẳng sao. Trên đời này chắc hẳn đang có vô số chàng trai đưa người mình yêu đến dưới nhánh tầm gửi và hôn cô ấy. Nếu hai người họ có hòa lẫn vào giữa những người đó một lần thì cũng chẳng sao.
“Taei.”
Âm thanh đó vang lên từ giữa hai đôi môi vừa mới rời nhau, nhưng dường như Ilay không đợi đáp lại. Hắn bứt một quả nhỏ từ nhánh tầm gửi, rồi lại cúi xuống hôn tiếp.
Cứ như thế, hắn lại gọi tên Taei, lại bứt một quả, rồi lại hôn, rồi lại gọi tên, rồi lại hôn.
Ilay cứ gọi tên cậu như thế bao nhiêu lần không đếm được, và Jeong Taeui mỗi lần như vậy đều im lặng hé môi đón lấy hắn.
Cho đến một lúc, Ilay buông môi ra, không biết lần thứ bao nhiêu và nói:
“Nếu có điều gì thực sự khiến em đau khổ, thì tôi sẽ không làm. Dù là gì đi nữa, dù cho đó là chuyện vượt ngoài ý chí của tôi, dù tôi không thể kiểm soát được — thì cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
“――.”
“Thế nên, em không cần phải nghĩ đến bất cứ điều gì khiến lòng nặng trĩu cả.”
Cái gì vậy? Không để chuyện ngoài tầm tay mình xảy ra? Nghe thế nào cũng vô lý. Jeong Taeui định nói ra điều đó, nhưng môi lại bị chiếm lấy nên lời muốn nói tan vào miệng.
…Nhưng.
Cậu lại nghĩ: có lẽ hắn thực sự sẽ làm như vậy.
Chắc chắn sẽ làm như vậy. Nếu là Ilay thì hắn hoàn toàn có thể làm thế, để cậu không phải sống từng ngày chỉ để chịu đựng.
Jeong Taeui suýt nữa thì bật cười, mà thực ra cậu đã cười rồi, chỉ là vì môi còn đang bị chiếm lấy nên tiếng không phát ra thành âm. Có lẽ Ilay cũng nhận ra cậu đang cười.
Trái tim như được lấp đầy. Cảm giác ấm nóng, mềm mại trào lên trong ngực như một sự vỗ về an ủi. Và đồng thời, một cơn thèm khát mãnh liệt dâng trào không kiềm được.
Jeong Taeui đưa tay ra nhẹ nhàng đẩy Ilay. Hắn dường như hơi bất ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn lùi lại. Cậu giơ tay, bứt một quả tầm gửi từ nhánh phía trên đầu, rồi thả quả đó lên bàn.
Lần này, đến lượt Jeong Taeui là người kéo Ilay lại. Ngay khoảnh khắc môi chạm vào nhau, cậu ngấu nghiến môi hắn như muốn nuốt lấy, hút mạnh đến mức như cắn nát cả lưỡi, thưởng thức mọi ngóc ngách trong miệng hắn. Mạnh mẽ, thô bạo, đầy khao khát.
Ilay thoáng bất ngờ khựng lại, rồi ngay lập tức đáp lại nụ hôn dữ dội đó. Jeong Taeui cảm nhận được hắn đang cười trong miệng.
“Gì vậy chứ.”
Khi môi tách ra một thoáng, Ilay mỉm cười hỏi.
“Vì yêu quá đến mức không chịu nổi.”
Jeong Taeui thì thầm như vậy, rồi lại đặt lên môi hắn một nụ hôn nữa, nhẹ hơn, ngắn hơn. Kết thúc nụ hôn đó, Jeong Taeui thì thầm như thở dài:
“Không yêu thì không chịu nổi.”
flwrey
trời ơi sao có thể tình như z huhu 😭😭😭