Passion: Suite Novel - Chương 109
‘……. ……Em đã làm gì mà ra nông nỗi đó. Có phải đang làm chuyện không tiện nói ra không?’
Nhưng rồi giọng nói pha lẫn tiếng cười lại vang lên.
Có lẽ đây là cảm giác không nên phạm tội – dù thực ra không phải là tội – Christoph tự nhiên giật mình, tay nắm chặt tay cầm của vật đang nằm sâu bên dưới khiến nó rung lên.
Khoảnh khắc đó, một tiếng rên nhỏ khẽ thoát ra.
Đó là một giọng nói nhỏ như tiếng gió. Tiếng nuốt nước bọt nhỏ đến mức cậu không thể nghe rõ ngay cả trong tai mình.
Nhưng đúng lúc này, trái tim cậu lạnh buốt khi đầu dây bên kia lại chìm vào im lặng.
‘……. ……Christoph?’
“――Ừ.”
Chết tiệt, Christoph lườm đồng hồ. Đã quá nửa đêm rồi, người đàn ông này,vốn dĩ rất lịch sự, hầu như không bao giờ gọi điện vào giờ này nhưng tại sao lại đúng lúc này chứ?
“Mà, có chuyện gì vậy. Anh ít khi gọi điện vào giờ này mà.”
Cậu cố gắng hạ giọng đang run rẩy xuống để nói chuyện bình thường, nhưng không biết giọng mình có thực sự bình thường hay không, trái tim đập thình thịch một cách bất an.
‘……. Tôi định đi ngủ, chỉ là gọi thử trước khi ngủ thôi. ……Có phải gọi đúng lúc em đang bận không? Có bạn bè nào đến chơi à?’
Richard biết cậu hầu như không có bạn bè nên đây có phải là lời chế nhạo hay không, Christoph nhíu mày.
Hơn nữa, phải làm sao đây, Richard thường kết thúc cuộc gọi không lâu sau khi gọi, nhưng khi hắn đột nhiên gọi vào ban đêm với lý do ‘chỉ là vậy’, cuộc gọi thường kéo dài và đó là một cuộc gọi kéo dài mà không có nội dung gì đặc biệt. Giống như chỉ nghe giọng nói một lúc rồi cúp máy.
Bỗng nhiên, vật thể trong cơ thể cậu trở nên đặc biệt ý thức. Ngay từ khi giọng Richard vang lên bên tai, cảm giác đó đã tồn tại một cách kỳ lạ, và vật thể đang mở rộng bên trong cơ thể cậu có cảm giác đặc biệt rõ ràng. ……Đúng vậy, đến mức giọng nói của cậu cứ rung lên mà không thể lắng xuống, thậm chí cảm giác tê tê trong cơ thể cũng bắt đầu trở nên đậm hơn, cứ như thể giọng Richard đã trở thành một loại chất xúc tác vậy.
Cậu nghĩ tốt hơn là nên rút nó ra ngay lập tức.
Christoph nắm chặt tay cầm của vật đó, thà rút ra một lần dứt khoát còn hơn rút ra từ từ. Để không bị trượt tay giữa chừng gây rắc rối, Christoph nắm chặt tay cầm trơn trượt vì chất bôi trơn, cố gắng trả lời điện thoại một cách bình thản nhất có thể.
“Anh nói là tuần sau thứ Hai sẽ về đúng không?”
‘Ừm, nếu mọi việc cứ diễn ra như thế này thì lúc đó tôi có thể về được.’
“Vậy……, không có chuyện gì trễ hơn, hay về sớm hơn không?”
Một, hai……, Christoph đang đếm thầm trong lòng và siết chặt tay, bên kia Richard đang bật cười khúc khích.
‘Ai biết được, hiện tại thì không thấy dấu hiệu gì cả. Chắc là nếu không có gì thay đổi thì sẽ đúng lịch trình thôi. Nhưng câu hỏi này nghe cứ như chồng đi công tác rồi vợ ở nhà ngoại tình vậy. Sao em lại hỏi mấy chuyện đó,’
“…―Ư, ……!”
Ba, cái đầu đang nóng nảy kéo tay thật mạnh. Nhưng việc vật thể đã nằm sâu bên trong cơ thể đột ngột rời ra lại đau hơn nhiều so với cậu nghĩ. Ngay cả sau khi vật thể rời đi, bên trong cậu vẫn đau nhức một lúc.
Vì thế, một tiếng rên rỉ ngắn không thể kìm nén đã thoát ra.
Đồng thời lại có sự im lặng bao trùm.
Chết tiệt. Christoph tặc lưỡi, cùng với tâm trạng thất vọng, một cảm giác bối rối xen lẫn không biết phải nói gì.
‘……. Christoph, em có bị đau ở đâu không?’
Giọng Richard trầm tĩnh, hỏi với giọng lo lắng, không còn chút nào ý cười như lúc nãy, như thể đang đoán trước liệu cậu có bị đau không.
Christoph cong người lại vì đau nhức ở phần dưới, chỉ thì thầm “Không……” một cách ngắn gọn, rồi lại đổi lời “À, ừ, hơi đau.”
Cậu thấy không ổn, giọng cậu run rẩy, có lẽ tốt hơn là nên cúp máy ngay lập tức.
“Giờ tôi phải ngủ rồi. Anh về cẩn thận nhé. Vậy thôi.”
Sau khi tuôn ra những lời đó như súng liên thanh, Christoph im lặng một lát, chỉ nghe Richard nhẹ nhàng đáp ‘Được rồi, nghỉ ngơi đi’ và cúp máy.
Tim cậu đập thình thịch, thình thịch trong một thời gian dài.
*
Nghĩ lại thì cậu chẳng làm gì sai cả. Đúng là chuyện không thể nói thẳng thừng với người khác – và cũng đúng là cậu không muốn Richard biết chết đi được – nhưng việc cậu chỉ đưa một món đồ chơi đáng ngờ vào cơ thể rồi rút ra, đó đâu phải là chuyện xấu xa gì chứ?
Christoph cố gắng nghĩ như vậy. Trong khi đó, cậu cũng thất vọng nghĩ rằng dù đã đổ rất nhiều chất bôi trơn vào mà chỉ cần rút ra một lần dứt khoát lại đau đến thế, chắc là còn lâu mới rộng ra được, đồng thời cậu cũng nghĩ có lẽ cần thêm chất bôi trơn.
Sau đó, Christoph nghĩ rằng nếu Richard gọi điện khi cậu đang sử dụng thứ này, cậu sẽ không bao giờ nghe máy nữa, và cũng băn khoăn không biết sẽ trả lời thế nào nếu sau này Richard hỏi lý do, nhưng sau đó thì không có cuộc gọi nào đến nữa.
Thường ngày họ cũng không hay gọi điện cho nhau, và hắn cũng không phải là người hay gọi điện thường xuyên khi đi công tác, nên việc không có cuộc gọi đến cũng không có gì lạ, nhưng dù sao thì sau khi cúp máy kiểu đó mà không có liên lạc gì thì cậu vẫn cảm thấy nặng lòng.
……. Chết tiệt, tất cả là tại cái vật này.
Christoph thở dài nhìn chằm chằm vào vật được đổ chất bôi trơn nhiều gấp đôi so với trước. Thực ra, sau đó cậu ta đã không muốn nhìn thấy thứ này nữa, nhưng vì đã bắt đầu rồi – hơn nữa, còn phải chịu đựng nỗi khổ này – nên cậu nghĩ mình nên làm đến cùng, và không ngừng đưa nó vào và ra.
Nhưng chuyện này cũng chỉ kéo dài nhiều nhất là hai, ba ngày nữa. Sang thứ Hai tuần sau, Richard sẽ trở về nước, và có lẽ ngay trong ngày hôm đó sẽ đến tìm cậu. Vì là ngày thường nên khả năng cao chỉ ăn bữa cơm rồi về, nhưng cũng có đôi khi nếu lâu ngày không gặp, dù là ngày thường thì hắn vẫn sẽ ngủ lại.
“……”
Christoph nhẹ nhàng lắc lư vật đang nằm bên dưới. Suốt mấy ngày qua, không biết có phải đã quen với vật đó không mà khi cậu chậm rãi đưa vào, đưa ra và lắc lư, bên trong cơ thể lập tức nhức mỏi. Ngay cả bây giờ, cảm giác tê tê đã lan đến phía trước, cứ như thể cậu sắp cương cứng vậy.
Tuy nhiên, điều quan trọng hơn là dù không chắc là do cảm giác hay thực tế, nhưng cậu nhận thấy vật đó di chuyển mềm mại hơn nhiều so với ban đầu. Có lẽ là do đã cố gắng không ngừng nên đã rộng ra một chút? Không hiểu sao cậu lại thấy hơi phấn chấn.
Khi Richard trở về.
Có lẽ họ sẽ nói chuyện về thứ ghê tởm này trong lúc trò chuyện, nhưng điều cậu bận tâm hơn là liệu hắn có vui vẻ không.
Ước gì có thể nhìn thấy vẻ mặt đó, Christoph nghĩ vậy và lại nhìn vào lịch. Ba ngày nữa, lúc đó Richard sẽ đến.
Vậy thì từ giờ cho đến lúc đó, liệu có nên cố gắng thêm một chút nữa không? Vừa nghĩ vậy, Christoph vừa nắm lấy vật đang lấp đầy bên dưới đang bắt đầu đau nhức thì điện thoại reo.
“……!!”
Cậu giật mình nhìn màn hình. Vào giờ này, gần nửa đêm, người có thể gọi điện thoại…… vẫn là Richard.
Christoph suy nghĩ một lúc, nhưng như đã định trước, cậu quyết định không nghe, sẽ rất phiền phức nếu giọng cậu lại trở nên kỳ lạ.
Tuy nhiên, điện thoại reo rất lâu, suốt gần một phút cho đến khi tự động ngắt và chuyển sang hộp thư thoại, Christoph bất động nhìn chằm chằm vào điện thoại. Chỉ khi điện thoại im lặng, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng phải mình đang làm gì xấu xa đâu mà cứ cảm thấy như đang phạm tội vậy…
Christoph tặc lưỡi, nhẹ nhàng đẩy điện thoại xuống dưới gối. Điện thoại đổ chuông vào lúc này thật không tốt cho tim.
Tuy nhiên, đúng vào khoảnh khắc cậu đẩy chiếc điện thoại sâu vào dưới gối.
―――Bíp.
Lần này, trái tim cậu thực sự thình thịch một tiếng.
Đó là tiếng chuông cửa, thậm chí không chỉ là tiếng chuông cửa. Từ bên ngoài cánh cửa, tiếng Richard gọi tên Christoph cũng vọng vào.
Christoph thoáng ngây người nhìn về phía cửa. Tiếng chuông cửa, tiếng gõ cửa, tiếng gọi tên Christoph lần lượt vang lên.
“――!!”
Tại sao. Tại sao. Tại sao. Còn lâu mới đến thứ Hai mà. Mới là tối thứ Sáu thôi mà. Tại sao người lẽ ra phải ở London lại đang đứng ngoài cửa…!
Tình hình không cho phép giả cậu vờ không có nhà. Bên ngoài cửa chắc chắn có thể nhìn thấy đèn trong nhà đang bật, và nếu hắn đứng ở đó từ nãy giờ thì chắc chắn đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Christoph. ……Chết tiệt, Richard chắc chắn đã biết là mình cố tình không nghe máy.
Christoph vội vàng bật dậy thì suýt chút nữa bị ngã khỏi ghế, và vừa bước về phía cửa, cậu chợt nhận ra sự tồn tại của vật ghê tởm đang trượt xuống giữa hai chân nên vội vàng rút nó ra trong tâm trạng gần như hoảng loạn. Lúc này không phải lúc để bận tâm đến việc bụng dưới có nhức nhối hay không.
Cậu vội vàng ném thứ đó vào tủ quần áo một cách bừa bãi, rồi vội vàng mặc quần áo vào và đi ra cửa. Trong lúc đó, tiếng gọi tên Christoph vẫn không ngừng.
“…―.”
Khi cậu mở cửa, Richard đang đứng đó. Hắn mặc bộ vest chỉnh tề như thể vừa đi làm về, im lặng nhìn xuống Christoph đang đứng trước cửa.
“――Chuyện gì vậy. Sao anh lại ở đây, anh nói thứ Hai mới về mà.”
“……Dù sao cuối tuần bên đó cũng không có việc gì làm, nên tôi đã giải quyết công việc của thứ Hai và về bằng chuyến bay tối. ……Vừa nãy tôi có gọi điện, chắc em không nghe thấy nhỉ.”
Dù không thể nào không nghe thấy tiếng chuông điện thoại đã vang vọng ra tận ngoài cửa, Richard vẫn lặng lẽ hỏi như vậy. Christoph thoáng nhíu mày. Cậu không muốn nói dối, nhưng cũng khó mà nói rằng mình cố tình không nghe máy.
Richard chờ Christoph trả lời, nhưng sau một lúc lâu Christoph vẫn không nói gì, cuối cùng hắn đành mở lời trước.
“Christoph, có chuyện gì xảy ra không?”
Nghe giọng nói đầy băn khoăn pha lẫn chút lo lắng hỏi, Christoph chỉ biết ngước mắt lên nhìn. Đối mặt với Richard đang nhìn thẳng vào mình, Christoph lắc đầu.
“Không, không có gì.”
“Thật sao?”
“Ừ. Không có gì.”
Không có gì đặc biệt để gọi là chuyện.
Richard nhìn chăm chú vào từng góc mặt của Christoph, rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo vươn tay và ôm Christoph vào lòng, ôm thật chặt. Christoph nghe thấy tiếng thở dài thấp của hắn bên tai.
“Đừng làm tôi lo lắng. ……Tôi sẽ suy nghĩ nhiều lắm.”
Cùng với những lời đó, vòng tay ôm Christoph càng siết chặt hơn đến mức khó thở.
“…―.”
Christoph im lặng. Nghe giọng nói đầy lo lắng trong nhiều suy nghĩ, trái tim cậu co thắt lại. Vì vậy, Christoph từ từ vươn tay ôm lấy lưng hắn và nhẹ nhàng vỗ về.
“Chào mừng anh về nhà. ……tôi nhớ anh.”
Khoảnh khắc cậu thì thầm những lời đó, vòng tay ôm Christoph siết chặt hơn. Richard ôm Christoph thật chặt như thể những gì hắn đã chịu đựng trong vài ngày, hoặc thậm chí hơn thế đã bùng nổ cùng một lúc, ngay lập tức hôn Christoph. Đó là một nụ hôn mãnh liệt và cuồng nhiệt như thể muốn bù đắp tất cả những gì đã mất trong nửa tháng qua.
“……―.”
Cơ thể Christoph khẽ co rúm lại. Mùi hương quen thuộc, giọng nói thì thầm Christoph cũng quen thuộc, bàn tay ôm và vuốt ve lưng cũng vậy. Những điều đó hòa quyện lại, khiến cơ thể cậu phấn chấn.
“……Chắc là do mệt mỏi nên mới vậy……, cương cứng rồi.”
Đột nhiên Richard đang dùng môi vuốt ve má Christoph thì thầm với tiếng cười khẽ. Đúng như lời hắn nói, phần trước của hắn đang phồng lên, chạm sát vào nhau. Phía trước của Christoph cũng nóng bừng, cứ như thể sắp sưng lên vậy.
“Có lẽ khó mà chịu nổi mấy bước đến phòng ngủ nữa.”
Với tiếng cười khúc khích và giọng nói thì thầm đầy vẻ trêu chọc, Richard nhẹ nhàng nắm lấy mông Christoph. Cảm nhận sự đụng chạm quen thuộc từ bàn tay to lớn đó, Christoph nín thở, hơi thở đã bắt đầu gấp gáp.
……Đúng vậy, cậu đã nhớ hắn, đã chờ đợi hắn.
Trong tất cả những cảm giác quen thuộc như thể đã được tạo ra riêng cho mình, Christoph ôm lấy Richard. Và, đúng lúc cậu định mở miệng nói rằng hãy vào trong làm tiếp, Richard chợt khựng lại.
“…―, ……?”
Christoph ngạc nhiên nhìn Richard đột nhiên dừng lại và không di chuyển. Rồi khi thấy vẻ mặt lạnh lùng hắn, Christoph cũng không biểu cảm gì.
Richard nhìn Christoph đang chớp mắt ngạc nhiên vì không biết lý do tại sao vẻ mặt hắn lại lạnh lùng đến đáng sợ. Rồi từ từ, đẩy bàn tay đang nắm lấy mông Christoph sâu hơn nữa. Bàn tay to lớn luồn vào giữa háng.
“…―!”
“Cái gì thế này.”
Bàn tay ướt sũng của Richard từ từ nhấc lên. Giữa các ngón tay, một chất lỏng dính nhớp nháp chảy dài thành sợi.
Trước bàn tay đó, Christoph đông cứng lại và lúc đó cậu mới nhận ra rằng chất bôi trơn cậu đã đổ ngập bên trong cơ thể khi cho máy rung vào đang làm ướt đẫm vùng dưới của mình.
“Tôi hỏi cái này là gì vậy?”
Richard xoa xoa các ngón tay để kiểm tra chất dịch đó, rồi quay ánh mắt lạnh lùng về phía Christoph và hỏi lại. Christoph cứng đờ, không thốt ra được một lời nào. Cậu không biết phải bắt đầu nói từ đâu hay nói thế nào.
Richard không đợi lâu, sau một hồi nhìn chằm chằm vào cậu, hắn bỏ Christoph lại và sải bước vào phòng. Khi Christoph vội vàng đi theo, Richard đã nhìn quanh phòng và mở cánh tủ quần áo chưa đóng chặt.