Projection Novel - Chương 37
Vào cuối tháng giêng, trong bữa ăn cùng Shin Gyo Yeon và thư ký của hắn Chae Beomjun, Cheon Sejoo đã mở lời về một chuyện mà anh muốn nói từ lâu.
“Bây giờ tình hình đã ổn định hơn nhiều, Kim Donggil cũng xử lý công việc rất tốt. Không còn những kẻ chống đối lẫn nhau như trước nữa. Vì vậy có lẽ đã đến lúc rút khỏi Shinsha Capital, đúng không?”
Trước lời nói của Cheon Sejoo, Shin Gyo Yeon nhấc ly rượu lên và khẽ nhướn mày. Phản ứng tinh tế đó khiến Chae Beomjun đang ngồi bên cạnh phải lên tiếng hỗ trợ.
“Vụ việc ở Shinsha Capital đã lan ra khắp các công ty con khác thưa ngài. Điều mà trưởng phòng Cheon nói là đúng. Trong thời gian tới, có lẽ cũng không cần phải can thiệp vào các nơi khác, nên tôi nghĩ trưởng phòng Cheon có thể tập trung hoàn toàn vào công việc chính của mình.”
“Được rồi…”
Lặng lẽ lắng nghe lời Chae Beomjun, Shin Gyo Yeon dựa lưng sâu vào ghế và quay đầu nhìn về phía Cheon Sejoo. Ánh mắt sắc bén của hắn khiến Cheon Sejoo chỉ biết im lặng, nhấc tách trà lên như muốn tỏ ý rằng mình sẽ chấp nhận bất kỳ quyết định nào. Khi nhìn thấy thái độ ấy, Shin Gyo Yeon cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Vậy thì từ bây giờ hãy rút khỏi bên đó và để ý đến phía Giám đốc Kang ở trụ sở chính. Có tin đồn rằng ông ta thường xuyên lui tới các sòng bạc ở Hồng Kông, và nơi đó được cho là sở hữu danh nghĩa bởi một quản lý cấp cao có mối quan hệ không tốt với Ryu.”
“Rõ rồi. Tôi sẽ tập trung toàn bộ sự chú ý vào bên đó.”
Thấy Cheon Sejoo gật đầu đã hiểu, Shin Gyo Yeon nghiêng người như thể muốn kết thúc cuộc trò chuyện. Hắn chỉnh lại khăn ăn đặt xuống bàn, sau đó đứng dậy ung dung khoác áo vest mà Chae Beomjun đang cầm sẵn. Trước khi rời khỏi, hắn liếc nhìn Cheon Sejoo cũng đang đứng dậy để tiễn mình.
Ánh mắt vô cảm của Shin Gyo Yeon chăm chú nhìn Cheon Sejoo, đến mức anh bắt đầu cảm thấy có chút bất an. Đúng lúc ấy hắn cất tiếng, giọng nói trầm lặng.
“Cheon Sejoo.”
“Vâng, ngài cứ nói.”
Cheon Sejoo giữ vẻ nghiêm túc, không chút nụ cười cúi đầu lắng nghe. Trong khi ánh mắt dán chặt xuống bàn, Shin Gyo Yeon buông một câu nói như thể vô tình.
“Đừng để lộ điểm yếu.”
“……”
Cheon Sejoo hiểu ngay ý nghĩa của câu nói mơ hồ đó, bởi bản thân anh cũng biết rằng bây giờ Kwon Sejin không còn là một điều vô nghĩa đối với mình. Tuy nhiên đó chỉ là một mối quan hệ thoáng qua. Thời gian anh có thể ở bên Sejin giờ đây còn chưa đến một năm. Cheon Sejoo ngẩng mặt lên, nở nụ cười sắc bén.
“Ngài sẽ không phải lo lắng điều đó.”
Trước thái độ ấy, Shin Gyo Yeon khẽ bật cười, rồi nói một câu cuối trước khi rời khỏi phòng.
“Nếu mất đi điều quan trọng đến lần thứ hai, có lẽ cậu cũng sẽ khó mà chịu đựng được. Hãy tự biết cách xoay sở.”
“……”
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại không gây ra một tiếng động. Cái thằng khốn nạn… Cheon Sejoo chửi thầm trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo hướng Shin Gyo Yeon vừa biến mất. Anh đang đứng bất động với vẻ mặt u ám, thì từ phía bàn, Chae Beomjun đang bấm điện thoại chép miệng rồi lên tiếng.
“Chậc chậc, nhìn cánh cửa hoài thì nó cũng có thủng được đâu? Hay cứ lao tới đánh thẳng một cú vào sau gáy đi trưởng phòng Cheon. Đánh mạnh đến mức làm hắn quên luôn ký ức bị đánh ấy thì còn gì bằng.”
Là bạn thân ba mươi năm của Shin Gyo Yeon và luôn đi cùng hắn trong mọi việc, Chae Beomjun còn tích tụ nhiều điều khó chịu hơn cả Cheon Sejoo. Mặc dù bản thân Chae Beomjun cũng là một kẻ khó ưa, nhưng việc gã cũng cảm thấy bực mình với Shin Gyo Yeon lại khiến cả hai tìm được sự đồng cảm.
Trước lời nói của Chae Beomjun, Cheon Sejoo bật cười khẩy với vẻ ngạc nhiên, nhưng thật sự trong lòng anh cũng muốn làm như vậy, đến mức tay anh vô thức co lại. Khi thấy anh nắm rồi thả tay vài lần, Chae Beomjun liền bật cười thành tiếng. Tiếng cười đầy vẻ suồng sã khiến Cheon Sejoo thoáng tỏ vẻ khó chịu, nhưng ngay sau đó, Chae Beomjun rời chỗ ngồi và bước đến cạnh anh với một vẻ mặt nghiêm túc.
“Vậy, người yêu mới của cậu vẫn ổn chứ? Giờ mới 19 tuổi nhỉ? Phải nuôi thêm một năm nữa thì mới thịt được, cậu nhịn được không, Giám đốc Cheon? Hay là đã ăn thử một chút rồi?”
Chae Beomjun từng biết đến Sejin thông qua vụ việc ở Ihwagak, khi thấy Sejin ở lại tầng 41 quá lâu hẳn gã đã chắc chắn rằng cậu là người yêu mới của Cheon Sejoo. Chỉ có những người đầu óc bẩn thỉu như Chae Beomjun mới nghĩ ra điều đó, khiến Cheon Sejoo cau mày rời khỏi chỗ và tiến đến cửa sổ.
Anh mở cửa sổ, ngậm điếu thuốc trên môi. Chae Beomjun thấy thế cũng nhanh chóng đến gần, giơ bật lửa lên. Cheon Sejoo đành chiều theo ý định rõ ràng của người kia, nghiêng đầu để châm thuốc. Anh hút một hơi thật dài, khói thuốc từ từ thoát qua khe cửa mở:
“Chọn từ ngữ cẩn thận khi nói về trẻ vị thành niên. Với lại tôi chỉ chấp nhận người nhỏ hơn tối đa 5 tuổi.”
Đây giống như một câu trả lời khéo léo rằng anh không quan tâm đến những người quá trẻ. Nghe vậy, Chae Beomjun ngồi tựa lên bệ cửa sổ, lấy điếu thuốc của mình ra hút. Sau khi châm lửa, nhả khói, gã mỉm cười với lúm đồng tiền hiện rõ, nhìn lên Cheon Sejoo:
“Cậu biết không, tôi hơn cậu đúng 5 tuổi đấy.”
Dù biết Cheon Sejoo đang nói đến người nhỏ hơn, Chae Beomjun vẫn cố tình trêu chọc. Cheon Sejoo nhếch môi cười, nhìn chằm chằm vào người kia, nghiến mạnh đầu lọc thuốc. Nếu cái đầu của gã không phải lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những chuyện hạ đẳng thì…
Nhớ lại những lần từng đấu khẩu với Chae Beomjun, Cheon Sejoo khẽ cười mỉa, ghé sát lại và thì thầm:
“Nhưng Giám đốc Chae lại là trai tân. Tôi thích kiểu người từng trải hơn. Nếu anh học được cách ‘dùng phía sau’ thì tôi có thể nghĩ lại. Dù sao thì mấy ông già gần 40 cũng không phải gu của tôi.”
Giọng điệu như thể đang ban phát khiến Chae Beomjun bật cười. Gã dụi điếu thuốc còn dang dở vào gạt tàn, rồi bất ngờ đưa tay chạm vào hông của Cheon Sejoo:
“Nếu chúng ta ‘chơi’ với nhau, thì chắc người giỏi hơn nên ở trên phải không? Tôi nghĩ mình tốt hơn cậu đấy. À, tôi cũng thích người mới nữa. Có cảm giác thú vị khi dạy dỗ mà.”
Ngay trước khi bàn tay to lớn của gã kịp chạm vào quần Cheon Sejoo, anh đã nhanh chóng chặn lại. Cheon Sejoo hất tay Chae Beomjun ra với vẻ mặt khó chịu:
“Khốn nạn, không dính bẩn thì đừng mang giẻ lau đến.”
“Ấy, sao lại gọi tôi là giẻ lau chứ… đau lòng thật đấy.”
Giả vờ đau lòng, Chae Beomjun nháy mắt như bị tổn thương. Thấy người kia diễn kịch, Cheon Sejoo khẽ thở dài, dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn rồi bước nhanh ra cửa. Để lại sau lưng một tràng cười nham nhở của Chae Beomjun, gã còn gọi với theo:
“Nếu cần trải nghiệm mới thì cứ liên lạc với tôi nhé, trưởng phòng Cheon.”
“Cút đi mà tự làm.”
Cheon Sejoo giơ ngón giữa lên sau lưng, không thèm ngoái lại. Rời khỏi phòng, anh dúi tiền tip cho nhân viên đang đợi ngoài hành lang rồi thẳng tiến đến bãi đỗ xe.
Trong lúc lái xe, hàng lông mày sắc nét của anh nhíu lại đầy trăn trở. Việc thoát khỏi Shinsha Capital là điều đáng mừng, nhưng lời nói của Shin Gyo Yeon cứ luẩn quẩn trong đầu anh. Những lời đó như một lời đe dọa rõ ràng rằng nếu cậu dám tạo ra điểm yếu, tôi sẽ đích thân loại bỏ nó.
Hoặc có lẽ… Nếu điểm yếu bị lộ, nó sẽ trở thành mục tiêu của kẻ khác. Hãy chuẩn bị sẵn sàng.
“Haa, khốn thật.”
Cheon Sejoo thở dài, tựa đầu vào ghế lẩm bẩm một tiếng chửi thề. Thật khó để hiểu được suy nghĩ của một tên tâm thần như hắn ta. Nhớ lại tính cách thất thường của Shin Gyo Yeon, thì ý hiểu đầu tiên có vẻ hợp lý, nhưng nghĩ đến việc Shin dường như quan tâm đến anh và Chae Beomjun theo cách riêng, thì lời nói sau lại có vẻ đúng hơn.
Dù sao thì việc tại sao Shin Gyo Yeon lại nói những lời đó không quan trọng bằng điều khác. Thứ thực sự đáng quan tâm chính là việc bản thân anh ngay khi nghe từ “điểm yếu” đã lập tức nghĩ đến khuôn mặt của Sejin. Điều đó chẳng phải có nghĩa rằng bản thân anh đang xem Sejin là một người rất quan trọng sao?
Liệu Kwon Sejin có thực sự mang ý nghĩa lớn đến mức trở thành điểm yếu của anh? Điều đó thật khó tin.
Cheon Sejoo vẫn luôn coi Sejin như những đứa em nhỏ trong trại trẻ mồ côi. Cậu đôi lúc khiến anh bật cười vì tính hay cằn nhằn, và anh thường xuyên nghĩ đến cậu vì điều đó. Nhưng anh chưa bao giờ dành cho cậu sự quan tâm đặc biệt sâu sắc.
Thế nhưng đối diện với tình huống như thế này, anh bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang quan tâm đến Sejin nhiều hơn mình nghĩ không. Không chỉ vì cậu sống cùng nhà với anh, mà còn bởi chính sự tồn tại của Kwon Sejin.
Thật buồn cười. Anh không nghĩ rằng mình còn đủ dư dả để dành tình cảm cho bất kỳ ai…
Cheon Sejoo cứ lái xe trong vô thức rồi đến khu vực Gangdong lúc nào không hay. Sau khi lái xe ngang qua trường trung học Namdong Seoul, nơi mà giờ này có lẽ đang diễn ra các lớp học bổ trợ, anh đỗ xe trước tòa nhà của Shinsha Capital. Nhưng phía trước chiếc Lamborghini của anh là một chiếc xe điện quen thuộc đến lạ lùng.
Đã từng thấy nó ở đâu nhỉ… Cheon Sejoo cố gắng nhớ lại nhưng không thể nghĩ ra khuôn mặt nào liên quan, cuối cùng anh nghĩ rằng đó chỉ là sự nhầm lẫn của bản thân nên bỏ qua và bước ra khỏi xe.
“Anh đến rồi, đại ca!”
Một nhóm những tên đầu đất hô to chào anh, khiến Cheon Sejoo chỉ biết thở dài trong lòng. Anh đã nói với chúng hơn chục lần rằng đừng gọi mình là “đại ca,” nhưng chúng vẫn tiếp tục. Có lẽ những kẻ này thực sự chỉ là những con khỉ đội lốt người. Không phải tinh tinh, vì tinh tinh chắc chắn thông minh hơn chúng.
Bỏ tay vào túi, anh bước vào tòa nhà cũ kỹ mà mình sẽ không bao giờ quay lại lần nữa. Đi ngang qua hành lang nơi lần đầu gặp Sejin, anh bước vào thang máy cũ kỹ đang phát ra tiếng kêu lạch cạch. Khi thang máy dừng ở tầng 3, anh lập tức đối diện với một khuôn mặt đáng ghét của Han Jonghyun.
“…”
“…”
Lại là cái thằng khốn này. Cảm giác khó chịu dâng tràn, Cheon Sejoo đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Han Jonghyun. Cánh cửa thang máy đang mở từ từ khép lại, nhưng ngay lúc Sejoo định bấm nút về tầng 1, Han Jonghyun đã thò tay vào khe cửa còn sót lại, chèn tay vào. Cánh cửa rung lên và lại mở ra lần nữa.
“Cậu gặp giám đốc mà không chào hỏi lấy một tiếng à?”
Giọng nói của hắn lạnh nhạt và đầy mỉa mai. Cheon Sejoo thầm chửi trong lòng nhưng vẫn gật đầu chào hắn.
“Chào anh.”
Rồi anh bước qua Han Jonghyun định tiến vào văn phòng để dặn dò Kim Donggil vài lời cuối cùng trước khi đón Sejin. Nhưng một lần nữa, Han Jonghyun lại nhanh hơn. Hắn bước lên chặn đường anh, nghiêng đầu mỉm cười.
“Lâu rồi không gặp nhỉ?”
Đã bốn tháng kể từ lần cuối họ gặp nhau vào đầu tháng 10 tại câu lạc bộ. Khi đó hắn đang say thuốc, gần như khỏa thân. Nhưng hôm nay, Han Jonghyun trông có vẻ giống người hơn. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi cài kín cúc, thắt cà vạt gọn gàng cùng bộ suit ba mảnh sọc xanh nhạt trông cực kỳ lịch sự.
Dù vậy Han Jonghyun vẫn là một kẻ bẩn thỉu. Nếu như Chae Beomjun trông giống như một phát thanh viên thì Han Jonghyun lại mang dáng vẻ của mối tình đầu mà ai cũng từng có thời đại học—một vẻ ngoài tươi sáng và điềm tĩnh. Tất nhiên đó là khi hắn ngậm miệng lại và đứng im như một bức tượng.
“Mẹ kiếp, gặp mặt quản lý lại còn khó hơn gặp giám đốc vậy?”
Những lời lẽ thô tục tuôn ra từ miệng khiến hình tượng của hắn tụt xuống thảm hại, thậm chí khiến khuôn mặt hắn trở nên đáng ghét hơn. Quá quen với sự mỉa mai này, Cheon Sejoo vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh và trả lời một cách thờ ơ.
“Anh có chuyện gì muốn nói không?”
“Gì cơ, chẳng lẽ cậu cao quý đến mức không ai dám nói chuyện nếu không có việc gì quan trọng? Xin lỗi vì tôi đã không nhận ra một người cao quý như cậu, thưa trưởng phòng.”
Chất giọng mỉa mai tràn ngập trong từng từ “Trưởng phòng” khiến Cheon Sejoo nhìn hắn với ánh mắt đầy sự chán ghét. Trước ánh mắt lạnh lùng không hề đáp trả của Cheon Sejoo, Han Jonghyun dường như hơi ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
“Này, đi ăn với tôi một bữa đi.”
“……”
Hắn bị điên chắc. Hai người không đủ thân thiết để có thể ngồi ăn cùng nhau. Mỗi lần gặp mặt là mỗi lần làm người kia khó chịu, vậy mà giờ hắn lại đề nghị ăn chung? Nếu không phải muốn tự chuốc lấy khó chịu thì chẳng có lý do nào để xem đây là một đề nghị đáng cân nhắc.
Cheon Sejoo nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, sau đó kéo cửa văn phòng và đáp:
“Tôi vừa ăn xong với Giám đốc rồi. Để dịp khác đi.”
“Cheon Sejoo.”
Cạch. Cánh cửa sắp đóng lại bị Han Jonghyun giữ lại. Đây đã là lần thứ ba. Trong vòng chưa đầy năm phút, hắn đã chặn hành động của Cheon Sejoo đến ba lần. Sao Cheon Sejoo lại ghét Han Jonghyun ư? Chính là vì những hành động như thế này. Hai người quả thực là không hợp nhau đến đáng sợ.
Cheon Sejoo nhìn xuống bàn tay đang giữ lấy tay nắm cửa, âm thầm thở dài. Có vẻ hôm nay là một ngày đen đủi. Han Jonghyun cất giọng lạnh lùng hỏi lại:
“Này, cậu lấy tư cách gì mà từ chối tôi?”
“……”
“Nếu Giám đốc bảo làm thì phải làm. Trưởng phòng Cheon, tôi nói sai sao?”
Vừa nghe đến chức danh “Giám đốc,” Cheon Sejoo hiểu rằng mình không thể từ chối. Dù anh ở ngay dưới trướng của người có quyền lực cao nhất trong tổ chức, nhưng xét theo chức vụ được cấp, anh vẫn thấp hơn Han Jonghyun. Nếu anh dám cãi lời Han Jonghyun, người được Giám đốc tin tưởng đặc biệt, chắc chắn sẽ không thoát khỏi những lời chỉ trích.
A, hôm nay đúng là xui xẻo thật. Cheon Sejoo cắn răng chịu đựng cơn bực tức, gật đầu đồng ý:
“Tôi hiểu rồi. Nhưng để tôi giải quyết chút việc trong văn phòng trước, anh chờ một lát.”
“Tôi sẽ đợi trên xe. Ra nhanh lên.”
“Vâng.”
Hắn nhếch môi cười mỉa, như thể đã đoán trước việc Cheon Sejoo sẽ phải nhượng bộ. Bỏ lại Han Jonghyun sau lưng, Cheon Sejoo mở cửa bước vào văn phòng.