Projection Novel - Chương 42
Người đàn ông kỳ lạ.
Đó chính là câu nhận xét ngắn gọn của Kwon Sejin về Cheon Sejoo.
Tuy nhiên để miêu tả Cheon Sejoo chỉ bằng một câu như vậy thì thật thiếu sót, bởi anh có rất nhiều điều cần được giải thích thêm.
Sejin hai tay ôm đầy sữa, bước về phía tủ lạnh và nhìn về phía Cheon Sejoo đang đứng chọn thịt nguội từ xa.
Thứ nhất, Cheon Sejoo đẹp trai đến phát bực. Với chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp xuống, áo hoodie dày, quần jogger và giày thể thao, hôm nay anh trông thoải mái hơn bình thường. Bộ đồ giản dị ấy lại khiến anh trông giống như một ngôi sao trong chương trình giới thiệu những người độc thân sống ở nhà lớn. Góc nghiêng nổi bật với sống mũi cao của anh khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một diễn viên nổi tiếng nào đó. Và chiều cao của anh thì sao? Đỉnh mũ của anh gần chạm vào phần trên của chiếc tủ lạnh.
“Xin chào anh ạ.”
Đúng lúc anh đang chăm chú chọn thịt nguội với vẻ mặt nghiêm túc, một người phụ nữ trông như vừa ra ngoài dạo chơi trong bộ đồ thể thao đơn giản đã lên tiếng chào anh. Với vẻ mặt tiếc nuối vì đã không ăn diện hơn khi ra ngoài nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội, cô chìa điện thoại ra với vẻ đầy quyết tâm.
Mỗi lần đến siêu thị hay trung tâm thương mại cùng anh, cảnh tượng này luôn lặp lại như cơm bữa. Chứng kiến không dưới 50 lần cảnh Cheon Sejoo bị xin số, Sejin đã quá hiểu anh sẽ làm gì tiếp theo.
Cheon Sejoo thường nhẹ nhàng chỉnh lại mũ, mỉm cười một cách lịch sự nhưng ấm áp, hoàn toàn không để lộ vẻ lạnh lùng thường ngày. Sau đó anh quay sang nhìn Sejin và nói với người phụ nữ:
“Xin lỗi chị, tôi đi cùng con trai.”
“Ôi trời, anh đã kết hôn rồi sao! Nhìn anh trẻ quá! Xin lỗi anh nhé. Nhưng mà anh đẹp trai thật đấy. Cả con trai anh cũng đẹp trai nữa… Chúc hai người một ngày tốt lành! Thật xin lỗi nhé!”
Con trai gì chứ? Ý anh là nếu không có “con trai” ở đây thì sẽ đưa số à? Sejin nhìn anh với ánh mắt không hài lòng, lắc đầu.
Thứ hai, Cheon Sejoo rất tự nhiên khi nói dối. Cách anh biến cậu thành “con trai” mà không chút ngượng ngùng lúc đầu khiến Sejin thấy ghét bỏ và phát cáu, nhưng giờ thì cậu đã quen. Nếu không nói dối như vậy, sẽ có rất nhiều người cố gắng bắt chuyện với anh, làm kéo dài thời gian mua sắm, mà người chịu thiệt chính là Sejin.
Người phụ nữ sau đó cảm thấy bối rối, vội vàng xin lỗi và thậm chí còn khen ngợi Sejin trước khi rời đi. Sejin bước tới chỗ Cheon Sejoo, vừa đặt số sữa trên tay vào xe đẩy vừa kiểm tra một lượt. Chẳng có gì trong xe đẩy tăng thêm cả. Đúng lúc ấy, Cheon Sejoo cuối cùng cũng ra quyết định, anh cúi xuống lấy một cây xúc xích hồng giá rẻ ở ngăn dưới cùng của tủ lạnh.
Thứ ba, Cheon Sejoo rất thích đồ ăn rẻ tiền. Ngày nào cũng đứng phân vân trước mấy loại thịt nguội đắt đỏ, nhưng cuối cùng lại chọn mua những thứ như thế này: xúc xích giá rẻ với hàm lượng thịt heo chưa đến 50%, xúc xích hồng đầy bột hơn cả thịt, hay sữa pha loãng chẳng khác gì nước lã.
Sejin nhìn cây xúc xích anh đặt vào xe đẩy, rồi với tay lấy thêm một gói thịt nguội thủ công hàm lượng thịt heo 99% từ kệ trên. Mỗi lần nướng lên, anh ăn món này ngon lành, thế mà không hiểu sao vẫn luôn kèm theo mấy món rẻ tiền này. Tiền thì không thiếu cơ mà.
“Làm món hầm xốt gochujang cho anh.”
Cheon Sejoo đẩy xe, từ từ tiến lên phía trước rồi bất chợt nói với Sejin như vậy. Sejin suy nghĩ xem ở nhà còn khoai tây hay không, rồi kiểm tra tình hình trong tủ lạnh trong đầu, sau đó gật đầu đồng ý.
Thứ tư, Cheon Sejoo có khẩu vị kỳ lạ. Anh thích cắt mọi thứ thành những miếng to. Đậu hũ cũng cắt qua loa, khoai tây cũng qua loa, bí cũng qua loa. Nói chung anh thích ăn các món nấu từ nguyên liệu được chế biến một cách qua loa. Điều này Sejin không hề chủ động muốn biết mà là vô tình phát hiện ra. Lần đó cậu mải làm việc nhà, làm bài tập, rồi quên mất việc chuẩn bị bữa tối. Cuối cùng cậu vội vàng nấu một nồi canh tương miso, nhưng thay vì cắt nhỏ nguyên liệu như thường lệ, cậu cắt chúng thành miếng lớn. Kết quả là dù gia vị không thay đổi, Cheon Sejoo lại ăn canh nhiều hơn bình thường. Sejin phải múc thêm cho anh hai lần, không thể không để ý đến điều này.
Món cà ri cũng phải để nguyên liệu to bản, xúc xích không khứa dao, cơm hơi khô một chút. Nếu nhìn thoáng qua, người ta có thể nghĩ anh đã quen với các bữa ăn được nấu số lượng lớn như trong nhà ăn trường học. Nhìn ngoại hình và cách cư xử của anh, người ta sẽ nghĩ anh lớn lên trong sự giàu có, nhưng những sở thích kỳ lạ như thế này lại khiến Sejin nghi ngờ điều đó.
“Xin chào.”
Cheon Sejoo đang đặt đồ lên quầy thanh toán thì chào người thu ngân khi người khách trước vừa rời đi. Không ai có thể phớt lờ lời chào của một người đàn ông đẹp trai. Người thu ngân đã quen Sejin và Sejoo là hai anh em, cũng mỉm cười chào đón họ như mọi khi.
“Chào anh, lâu rồi không gặp.”
“Dạo này bận công việc quá. À, cho tôi thêm hai bao thuốc nữa nhé.”
“Trời ơi, anh phải bỏ thuốc đi chứ!”
“Ừ, tôi cũng biết thế. Nhưng khó quá.”
Đáp lại một cách duyên dáng, Cheon Sejoo khiến người thu ngân bật cười thật lòng và lấy thuốc cho anh. Sejin thì đứng đó nhìn anh một cách chăm chú, sau đó xếp đồ vào túi.
Thứ năm, Cheon Sejoo cực kỳ lịch sự, hơn những gì người ta tưởng tượng. Với Sejin đã quen với cách anh thường châm chọc, điều này đôi khi rất khó tin. Nhưng thực tế Cheon Sejoo luôn lịch sự và nhẹ nhàng khi nói chuyện với người lớn, khiến họ dễ có cảm tình với anh.
So với vẻ ngoài bất cần, phong thái cợt nhả và kiểu ăn mặc không mấy thiện cảm khi hai người mới gặp, sự lịch thiệp này thật sự là một khoảng cách rất lớn. Khi chưa hiểu rõ anh, Sejin từng nghĩ rằng sự lịch sự này chỉ là một màn diễn. Nhưng giờ đây cậu hiểu rằng đó chính là bản chất của Cheon Sejoo. Anh có rất nhiều mặt mà Sejin chưa biết hết.
“Để anh xách cái này nhé? Có vẻ nó nhẹ hơn.”
Cả hai bước đi song song trên đường về nhà, mỗi người xách một túi đồ. Trời đã ấm áp hơn sau những ngày lạnh giá của tháng Hai, nên họ đã quyết định đi bộ từ nhà đến siêu thị. Nhưng với quãng đường 15 phút đi bộ để về nhà, Cheon Sejoo có vẻ hơi để tâm.
Thứ sáu, Cheon Sejoo có một sự dịu dàng ngầm. Chừng nào người khác không cố tình gây sự hay làm điều sai, anh sẽ cư xử như thể sự dịu dàng đã ăn sâu vào con người mình. Điều này đặc biệt rõ khi chỉ có hai người họ. Nhưng với Sejin, sự dịu dàng đó thật khó chịu. Không rõ lý do tại sao nhưng mỗi khi Cheon Sejoo trở nên dịu dàng, Sejin lại cảm thấy lòng mình khó chịu như bị bóp nghẹt.
“Em tự xách được.”
“Cầm đồ nặng thì sẽ không cao thêm được đâu.”
“……”
Trước lời trêu chọc của Cheon Sejoo, Sejin ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng. Sau cơn đau tăng trưởng năm ngoái, Sejin đã cao lên rất nhiều. Từ 168cm, cậu đã vượt qua mốc 173cm. Có lẽ vì vậy mà giờ đây Cheon Sejoo thường xuyên trêu cậu về chiều cao, coi cậu như một người đã trưởng thành. Tuy nhiên với Sejin, vẫn còn quá sớm để kết luận. Người họ Kwon mà cậu không muốn nhắc đến tên có chiều cao vượt 1m80. Và mẹ cậu Kim Hyunkyung, dù là phụ nữ nhưng cũng cao đến 167cm, nghe nói chú của cậu cũng cao đến 178cm. Vì vậy Sejin tin rằng mình vẫn còn cơ hội để cao thêm. Không có lý nào cậu lại phải dừng lại ở mốc 173cm khi trong gia đình ai cũng có chiều cao nổi bật như vậy.
Sejin phớt lờ lời nói của Cheon Sejoo, đi nhanh hơn vượt qua anh. Khi đang đi về phía nhà, cậu cảm nhận được tiếng bước chân của Cheon Sejoo, cùng tiếng cười trầm thấp vọng lại phía sau. Giọng nói của anh nhẹ nhàng như thể lời trêu chọc phảng phất bên tai. Không thích âm thanh ấy, Sejin tăng tốc bước nhanh hơn nữa. Đó chỉ là một khởi đầu bình thường của một ngày cuối tuần.
Kể từ khi trở thành người giúp việc kiêm học sinh ở nhà Cheon Sejoo, cuộc sống của Sejin đã có một chút thay đổi. Khác với trước đây khi cậu phải miễn cưỡng làm những việc này, giờ đây cậu được trả tiền để làm chúng, nên cậu bắt đầu nghiêm túc hơn với việc học hành và chu đáo hơn với công việc nhà.
Và hơn hết, cậu bắt đầu có sự tò mò về Cheon Sejoo.
Trong vài ngày đầu làm việc tại đây, những thắc mắc về anh không ngừng xuất hiện trong đầu Sejin. Dù đã hiểu và chấp nhận lý do của Cheon Sejoo, nhưng vì sự bắt đầu kỳ lạ của mối quan hệ này, việc coi mọi thứ là điều hiển nhiên không hề dễ dàng.
“Liệu người này có phải kiểu người dễ bị lợi dụng không nhỉ?”
Đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Sejin. Kể từ đó, cậu bắt đầu muốn tìm hiểu thêm về Cheon Sejoo – người đàn ông đẹp trai, lanh lợi, lịch sự, sống trong một ngôi nhà lớn, lái xe ngoại nhập đắt tiền, nhưng lại thích những món ăn làm qua loa.
Sau bữa tối, Sejin làm xong việc rửa bát, ngồi xuống bàn ở phòng khách và giải các bài toán trong sách bài tập. Cheon Sejoo nằm dài trên ghế sofa bên cạnh bàn, mắt dán vào màn hình TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình không bật âm thanh. Nhìn thoáng qua, Sejin nhận ra đó là loại phim chỉ bọn trẻ con mới xem. Không có âm thanh, chắc chắn khó mà hiểu được nội dung, nhưng ánh mắt của Cheon Sejoo không hề rời khỏi màn hình. Ý thức được sự hiện diện của anh, Sejin lén liếc nhìn.
Như thường lệ, khi ở nhà Cheon Sejoo chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng và quần vải mềm mại. Đôi chân trần của anh không đi tất, được đặt ngay ngắn trên sofa. Đôi chân đó từng một lần thu hút ánh nhìn của Sejin, và hôm nay cũng vậy, đôi chân ấy lại gây ấn tượng bởi vẻ gọn gàng, sạch sẽ, với những đường gân xanh nổi rõ. Phần mắt cá chân lộ ra dưới ống quần mỏng manh, với cấu trúc xương tinh tế kéo dài đến bắp chân. Nếu phải miêu tả, nó đủ để gọi là “đẹp”. Phần đùi rắn chắc, và phía trên đường viền quần là xương hông nhô cao lên một cách tự nhiên.
Phần bụng dưới của Cheon Sejoo lộ ra khi áo thun bị kéo lên. Làn da trắng sáng của anh nổi bật, dù trên đó có vô số vết sẹo mờ mờ. Tại sao bụng anh ấy lại nhiều sẹo đến thế nhỉ? Công việc của Cheon Sejoo nguy hiểm vậy sao?
Sejin thầm nghĩ, đôi mắt không rời khỏi phần bụng của anh. Cậu cứ nhìn chằm chằm như thế, cho đến khi nhận ra Cheon Sejoo phải quay đầu nhìn cậu. Đôi mắt đen thẳm của anh đối diện với ánh nhìn của Sejin không có cảm xúc đặc biệt, nhưng đủ để cậu giật mình.
Lúc này Sejin mới nhận ra rằng mình đã nhìn anh quá lâu.
“…….”
Cảm giác xấu hổ lạ lùng trỗi dậy. Thấy gương mặt Sejin đỏ bừng, Cheon Sejoo nheo mắt, ánh nhìn đầy vẻ hoài nghi quét qua người cậu.
“Em lại làm việc khác chứ gì. Học đi cậu học sinh hạng 21. Nếu không tập trung, anh sẽ trừ giờ công đấy.”
“Cái gì cơ….”
Vì không thể tham dự kỳ thi cuối kỳ do bị ốm, biệt danh “hạng 21” của Sejin vẫn chưa được gỡ bỏ. Dù cảm thấy bất công và muốn đáp trả rằng đừng gọi mình là hạng 21 nữa, nhưng cậu không thể mở lời. Sejin bất giác cắn môi, ngước mắt nhìn Cheon Sejoo, rồi hỏi:
“Sao anh lại có nhiều sẹo như vậy?”
“Sẹo gì cơ?”
“Ở bụng…”
Sejin liếc nhìn bụng dưới của anh, ra hiệu bằng ánh mắt. Trước thái độ đó Cheon Sejoo nhướn một bên mày lên, tỏ vẻ nghi hoặc. Anh chỉnh lại tư thế ngồi thẳng người, rồi nhìn Sejin với vẻ mặt nghiêm túc.
Từ nhỏ Cheon Sejoo đã quen với việc nhận được nhiều sự chú ý, nên anh rất giỏi trong việc nhận ra ánh mắt có hàm ý từ người khác. May mắn thay cho đến giờ, Kwon Sejin chưa từng khiến “chuông báo” trong đầu Cheon Sejoo reo lên. Nhưng gần đây, mọi chuyện có vẻ khác thường.