Projection Novel (Hoàn thành) - Chương 86
Khi Sejin tỉnh dậy, trời vừa qua sáu giờ sáng. Trong căn phòng tối mịt, cậu với tay lấy chiếc điện thoại để bên cạnh và giật mình bật dậy. Không thể tin được mình đã ngủ suốt bốn tiếng. Sejin vội vàng bước vào phòng tắm, rửa mặt và chỉnh trang lại quần áo. Sau đó cậu mở cửa, hướng mắt về phía phòng tang lễ.
Cheon Sejoo vẫn ngồi ngay ngắn ở vị trí dành cho chủ tang. Dù anh chắc chắn cũng đang rất mệt mỏi, nhưng trông anh vẫn gọn gàng và chỉn chu như thể vừa mới đến.
Sejin lặng lẽ quan sát anh rồi bước ra ngoài. Cảm nhận được tiếng động, Cheon Sejoo từ từ mở mắt. Trong ánh mắt lạnh lùng ấy hiện rõ sự mệt mỏi không thể che giấu. Sejin bước nhanh đến, kéo anh đứng dậy.
“Anh vào trong nghỉ đi. Em giờ ổn rồi.”
“Ăn sáng trước đã.”
“Lát nữa ăn cũng được.”
“Ăn ngay bây giờ.”
Cheon Sejoo kiên quyết. Nhận ra rằng cãi nhau lúc này chỉ lãng phí thời gian, Sejin đành gật đầu và nhanh chóng đi về phía nhà ăn. Vừa hay Kim Seonhee và các nhân viên tang lễ cũng đang dùng bữa sáng.
“Sejin dậy rồi à? Mau lại đây ăn chung đi.”
Kim Seonhee vui vẻ đứng dậy đi vào bếp khi thấy cậu. Sejin ngồi xuống và ăn sáng nhanh chóng, rồi vội vã chạy vào nhà vệ sinh đánh răng trước khi quay lại phòng tang lễ.
“Em ăn xong rồi. Anh vào nghỉ đi.”
“Ừ.”
Cheon Sejoo bật cười khẽ, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Nhưng trước khi đi, anh kéo Sejin đứng lên, chỉnh lại cà vạt và quần áo cho cậu. Chỉ khi đã chắc chắn mọi thứ gọn gàng, anh mới quay người bước vào phòng. Sejin ngồi lại trong căn phòng vắng, dựa lưng vào tường, kéo chân lên và vòng tay ôm lấy đầu gối. Một lúc lâu sau cậu mới chậm rãi quay đầu lại.
Ánh mắt lơ đãng của Sejin dừng lại giữa những bông hoa trang trí. Từ khi bước vào nhà tang lễ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào di ảnh của mẹ mình.
Cậu vẫn không thể tin nổi người phụ nữ mà bất cứ lúc nào cũng có thể mỉm cười gọi “Con trai của mẹ” giờ đây đã thực sự băng qua dòng sông không thể quay trở lại. Sejin cắn chặt môi để ngăn những giọt nước mắt đang trào dâng. Cậu giơ tay lên, day mạnh vào thái dương và dán ánh mắt mình vào tấm di ảnh giữa vòng hoa trắng.
Những hối hận cứ dồn dập ùa đến. Giá như khi còn ở Ihwagak mình quan tâm đến mẹ nhiều hơn, giá như hỏi mẹ có chỗ nào đau không, giá như đừng nổi cáu khi mẹ nằm viện, giá như đừng tranh cãi khi mẹ từ chối điều trị… Hầu như tất cả những khoảnh khắc đã qua giờ đây đều trở thành nỗi ân hận không thể xóa nhòa trong lòng Sejin.
Cùng lúc đó, nỗi oán hận cũng không ngừng dâng lên. Điều gì đã dồn mẹ cậu vào con đường này? Sejin liên tục đào xới và nghiền ngẫm những chuyện đã qua. Người mà cậu căm hận nhất chính là cha mình – Kwon Yongbeom, cũng là chồng của Kim Hyun Kyung. Nếu không phải vì ông ta, mẹ mình đã không phải ra đi như thế này. Nghĩ đến đó, Sejin không thể kiềm chế được cơn giận. Mỗi lần nhớ đến người mẹ đau khổ của mình, cậu lại khóc. Nhưng mỗi khi hình ảnh Kwon Yongbeom hiện lên, cậu chỉ muốn giết chết ông ta bằng đôi tay mình.
Đối tượng căm ghét tiếp theo chính là những kẻ đã chất chồng món nợ khổng lồ lên vai mẹ cậu, lũ cặn bã của Shinsha Capital.
Kwon Yongbeom đã dùng mẹ cậu làm người bảo lãnh mà không hề có sự đồng ý của cô. Nhưng Shinsha Capital vẫn nhắm mắt làm ngơ, và ngay khi đến hạn thanh toán, chúng nhanh chóng kéo cô đến Ihwagak.
Sejin vẫn không thể quên ngày hôm đó, ngày cậu phải chia xa mẹ mình. Khi những kẻ đòi nợ đến nhà, Kim Hyun Kyung đã cãi lại, nói rằng mình chưa bao giờ ký giấy bảo lãnh nào. Nhưng rồi một nhóm côn đồ khác cũng kéo đến. Trong lúc hai bên tranh cãi và xô xát, căn phòng bán hầm của họ bị phá nát, và mẹ cậu bật khóc. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Sau khi quyết định xong, lũ người đó đã lôi mẹ cậu đi.
Sejin đã vùng vẫy, gào thét xin chúng thả mẹ mình ra, nhưng sức lực của hai mẹ con không thể chống lại lũ côn đồ. “Sejin à, mẹ không sao đâu, con cứ ở nhà đi.” Giọng mẹ vẫn dịu dàng dỗ dành khi bước lên chiếc xe tải nhỏ. Chỉ cần nhớ lại ngày hôm ấy, toàn thân Sejin lại run lên bần bật. Một ký ức vừa nhục nhã vừa khủng khiếp.
Điều duy nhất khiến Sejin cảm thấy nhẹ nhõm sau khi mẹ qua đời là cô sẽ không bao giờ phải chịu đựng thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa. Dù người ta vẫn thường nói dù khổ sở thế nào được sống vẫn tốt hơn, nhưng Sejin không chắc mẹ cậu có nghĩ như vậy không. Dù sao đi nữa cậu vẫn tự an ủi mình bằng suy nghĩ đó.
Sejin cố gắng nhớ lại hình ảnh mẹ mình khi còn khỏe mạnh nhưng thật không dễ dàng. Những ngày tháng bệnh tật đã che lấp gần hết những ký ức đẹp. Cậu nhìn chăm chú vào tấm ảnh thờ, cố gắng nhớ lại ngày chụp bức ảnh đó. Hình như là vào cuối tuần, sau khi xem suất chiếu sớm buổi sáng, họ đã cùng nhau đi dạo ở Công viên Olympic… Đó là lúc Sejin đang cố lần lại ký ức thì—
“Ê này, lịch sự chút coi. Phải lịch sự chứ.”
Một giọng nói thô lỗ vang lên từ bên ngoài. Sejin giật mình, vội chỉnh lại tư thế và quay đầu về phía cửa. Trước bàn nhận phúng điếu, một nhóm đàn ông đang đứng. Ai nấy đều mặc vest đen và có thân hình to lớn. Mẹ mình quen những người này sao? Sejin nhìn họ chằm chằm với ánh mắt nghi hoặc.
Nhóm người đó lần lượt bỏ phong bì vào hòm phúng điếu và ký vào sổ tang. Rồi theo lệnh của ai đó, họ xếp thành hàng và cùng tiến vào phòng tang lễ. Sejin chỉ biết ngồi lặng người, theo dõi cảnh tượng kỳ lạ này. Và rồi, khi nhận ra người đàn ông đầu trọc dẫn đầu nhóm, cậu lập tức nhíu mày đứng bật dậy.
Đó là kẻ mà Sejin đã thấy ở Shinsha Capital. Những gã phía sau hắn cũng không khác gì—một số trong bọn chúng chính là kẻ đã lôi mẹ cậu đến Ihwagak. Nỗi phẫn nộ trào dâng trong lòng Sejin như một ngọn lửa bùng cháy.
“Mấy người… đến đây làm gì?”
Giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp phòng tang. Đúng lúc đó Kim Donggil phát hiện ra Sejin, hắn ta gật đầu rồi tiến lại gần. Kim Donggil giả vờ đứng đắn, vỗ nhẹ lên vai Sejin.
“Đứa nhỏ thật tội nghiệp. Nhưng mẹ cậu chắc cũng ra đi thanh thản rồi, đừng quá đau buồn.”
Nghe vậy, Sejin cảm giác như mình sắp phát điên. Thanh thản ư? Kim Hyun Kyung đã ra đi trong đau đớn. Mẹ quằn quại vì cơn đau, ngập chìm trong thuốc giảm đau, khóc trong tuyệt vọng, thậm chí không thể thốt ra một câu ‘mẹ yêu con’ trọn vẹn trước khi rời xa thế giới này.
Những lời nói vô tâm từ kẻ chẳng biết gì khiến máu Sejin sôi trào. Cơn giận dữ làm mắt cậu tối sầm, cậu giơ nắm đấm lên. Bốp! Bốp! Sejin xô mạnh vai Kim Donggil, giọng vỡ òa như tiếng thét.
“Cút ngay…! Biến đi…!”
“Ây chà, nhóc à. Bọn ta đâu phải cố tình gây thù oán với mẹ cậu. Chúng ta cũng phải làm việc để kiếm sống thôi. Cậu nổi giận thế này chẳng ích gì đâu. Người đến viếng càng đông, mẹ cậu mới ra đi thanh thản được. Bọn ta sẽ đi ngay thôi, chịu khó nhẫn nhịn một chút đi.”
Dù bị Sejin đối xử thô bạo, Kim Donggil vẫn không nổi giận. Hắn cười nhạt, cố gắng biện hộ cho mình, giọng điệu tỏ ra cảm thông nhưng lại càng khiến Sejin điên tiết hơn. Chính thái độ như thể hắn thực sự đang thành tâm cầu nguyện cho linh hồn mẹ càng làm cậu phẫn nộ hơn. Nhưng bọn họ không xứng đáng. Không ai trong số họ xứng đáng cả… Trái tim Sejin đập điên cuồng, cơ thể căng lên vì căm hận và ghê tởm.
“Kiếm sống ư? Anh nghĩ làm vậy là kiếm sống à? Mẹ tôi… mẹ tôi dù không có một xu để ăn cũng không bao giờ sống bẩn thỉu như mấy người!”
Cơn giận lên đến đỉnh điểm biến thành uất ức tuôn trào như nước lũ. Dù cố cắn môi để ngăn nước mắt, Sejin vẫn không thể kiềm chế những giọt nước mắt bất lực lăn dài trên gò má.
“Nghèo khó không có nghĩa là phải sống hèn hạ như các người! Biết bao người chẳng có lấy một ngàn won nhưng vẫn giữ được lòng tự trọng, không lừa gạt người khác để kiếm sống! Kiếm sống ư? Đó là điều đáng tự hào mà mấy người khoe khoang sao?”
Lời chỉ trích sắc bén của Sejin như những nhát dao hướng thẳng vào bọn họ, nhưng mỗi câu nói cũng như cào xé chính lòng cậu. Phải đứng đây giải thích những điều hiển nhiên này với họ khiến Sejin cảm thấy ghê tởm. Cậu lại siết chặt nắm đấm, đẩy mạnh Kim Donggil ra cửa.
“Cút đi! Biến khỏi đây! Chính các người đã giết mẹ tôi! Các người không có tư cách đến đây! Chúng tôi không cần sự viếng thăm giả tạo này!”
Sejin gào lên trong cơn tuyệt vọng. Mọi oán hận tích tụ trong lòng cậu bùng nổ, hướng thẳng vào những kẻ gần nhất. Cậu căm ghét đến mức muốn giết sạch bọn chúng. Thật ghê tởm khi thấy bọn người chuyên lừa gạt lại giả vờ là người bình thường, đứng trong phòng tang như chẳng có gì xảy ra.
“Biến khỏi mắt tôi, làm ơn!!”
Tiếng thét tuyệt vọng của Sejin khiến Kim Donggil lúng túng, hắn ta gãi má một cách bối rối. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng gia đình khẽ mở ra, Cheon Sejoo bước ra ngoài. Gương mặt anh đầy vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo và sâu thẳm, quét một lượt khắp căn phòng. Khi thấy những người đàn ông đang đứng lúng túng, nét mặt Cheon Sejoo lập tức sa sầm.
“Mấy người đang làm gì đấy?”
Chỉ một câu nói nhưng áp lực lan tỏa khắp phòng. Sejin đang thở dốc vì giận dữ, giật mình quay lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Môi cậu run rẩy, hơi thở như ngừng lại. Đôi mắt cậu đầy bối rối và đau khổ, hướng về phía Cheon Sejoo.
À, mình đã quên mất. Cheon Sejoo cũng là một trong số bọn họ.
Nhận thức chua xót đó như xé nát trái tim Sejin.
“Anh Cheon Sejoo. Hôm qua bọn em định mang giấy xác nhận trả nợ đến cho anh nhưng lại quên mất. Tiện đường thấy nơi này hơi vắng vẻ nên em dẫn mấy người đến đây… Nhưng thằng bé này cứ đuổi bọn em đi mãi.”
Sejin cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt Cheon Sejoo. Bàn tay cậu run rẩy, nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng phủ nhận thực tại.
Không, không thể nào. Anh ấy không giống bọn họ. Chính những kẻ đó đã giết mẹ mình, không phải Cheon Sejoo. Anh ấy đã cố gắng cứu mẹ. Mẹ chết không phải lỗi của Cheon Sejoo.
Những lời tự trấn an vang vọng trong đầu nhưng nước mắt Sejin vẫn không ngừng rơi xuống sàn. Khác nhau mà… Anh ấy không giống bọn họ…
Giữa những suy nghĩ hỗn loạn, giọng Cheon Sejoo lại cất lên.
“Còn đứng đó làm gì?”
Sejin ngẩng đầu lên, cắn chặt môi. Những người đàn ông vẫn lưỡng lự, nhưng cuối cùng, chỉ với một câu nói của Cheon Sejoo, họ cũng phải rời khỏi phòng tang. Trước khi đi, Kim Donggil liếc nhìn Sejin và di ảnh một lần nữa rồi thở dài, lí nhí xin lỗi trước khi lặng lẽ rút lui.
Khi bọn họ biến mất, bầu không khí căng thẳng cũng dần dịu lại. Sejin vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay siết chặt, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn.
Khoảnh khắc đó, Sejin nhận ra mọi lời tự an ủi của mình đều vô nghĩa. Chỉ cần một câu nói của Cheon Sejoo cũng đủ khiến bọn họ răm rắp nghe theo. Sự thật quá rõ ràng, Cheon Sejoo là một phần của bọn họ, thậm chí còn là người đứng đầu. Và Sejin đã yêu chính người đàn ông đó. Nỗi nhục nhã dâng trào khiến cậu ngước nhìn Cheon Sejoo bằng ánh mắt ngập tràn oán hận.
Nhưng Cheon Sejoo không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ tiến đến và ôm chặt Sejin vào lòng. Không ai biết trong đầu anh đang nghĩ gì.
“Anh…”
Đôi tay lớn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má Sejin. Cuối cùng Sejin không thể kiềm chế nữa mà bật khóc.
“Em hận anh…”
Giọng nói nghẹn lại trong tiếng nấc. Sejin vùi mặt vào cổ Cheon Sejoo, để nước mắt thấm ướt vai áo anh.
Tại sao anh lại dịu dàng như vậy, để rồi em không thể ngừng yêu anh…
Trái tim Sejin hết lần này đến lần khác bị xé toạc rồi hàn gắn. Cậu đau đớn vì biết Cheon Sejoo là một phần của những kẻ đã hủy hoại gia đình mình, nhưng cũng không thể ngừng yêu người đàn ông từng đưa tay cứu rỗi mình. Sự mâu thuẫn này khiến cậu tuyệt vọng, nhưng trên hết, Sejin không muốn căm ghét Cheon Sejoo. Bởi vì anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời Sejin.
Bàn tay dịu dàng của anh vuốt dọc theo lưng Sejin. Mỗi lần, mỗi cử động tay của anh đều khiến Sejin siết chặt vòng tay đang ôm lấy Cheon Sejoo. Dù vậy, cậu vẫn không thể buông anh ra. Cậu không muốn rời xa anh. Một hành động đầy tha thiết.
“Kwon Sejin.”
Khi tiếng khóc của Sejin đã phần nào lắng xuống, Cheon Sejoo cất lời. Trước giọng nói trầm tĩnh của anh, Sejin từ từ gật đầu và khẽ đáp: “Ừm.” Cheon Sejoo đẩy Sejin ra một chút, tạo một khoảng cách nhỏ giữa hai người, rồi đối diện cậu bằng ánh mắt điềm tĩnh.
“Đừng oán trách.”
“Gì…?”
Những lời nói vừa thốt ra hoàn toàn ngoài dự đoán của Sejin. Đó là những lời khó hiểu nhưng bằng cách nào đó lại làm dâng trào nỗi uất ức trong lòng cậu. Sejin ngây người nhìn Cheon Sejoo chằm chằm. Thấy vậy, Cheon Sejoo nói tiếp.
“Ai rồi cũng phải chết.”
“……”
Đây là lần đầu tiên Cheon Sejoo trực tiếp nhắc đến cái chết của Kim Hyun Kyung. Sejin không thể ngay lập tức hiểu được ý nghĩa đằng sau những lời đó, cậu cắn môi đầy bối rối. Lẽ nào anh định đứng về phía bọn chúng ngay trước mặt mình sao? Không, anh ấy không phải người tệ đến mức đó… Đúng lúc Sejin nghĩ như vậy thì…
“Đó không phải lỗi của ai cả. Không phải lỗi của em vì không biết mẹ mình bị bệnh, cũng không phải lỗi của những người đã đưa cô ấy đến nhà hàng theo lệnh từ trên.”
“Nhưng…!”
“Đừng đổ lỗi nữa, Sejin à. Anh nói vậy là vì muốn tốt cho em.”
Đôi tay Cheon Sejoo giữ chặt lấy đôi vai đang run rẩy của Sejin. Dù cậu biết anh đang cố trấn an mình, nhưng làm sao cậu có thể bình tĩnh được. Không phải lỗi của ai cả ư? Sao lại có thể nói như vậy?
Mẹ cậu không phải người đáng phải chết một cách vô nghĩa như vậy. Một người xứng đáng có được cuộc sống hạnh phúc lâu dài lại qua đời vì không thể chiến thắng cơn bạo bệnh ập đến đột ngột. Lồng ngực Sejin vẫn nghẹn ngào và đầy oan ức, làm sao cậu có thể không trách bất kỳ ai?
Trái tim cậu như đang mục ruỗng. Những lời này còn khiến cậu tuyệt vọng hơn cả khi nghe tin mẹ mình ngã quỵ. Dường như Cheon Sejoo đang đẩy cậu đến bờ vực thẳm. Trong thế giới này, người duy nhất dang tay với cậu… chỉ có anh.
Sejin sợ hãi trước cú ngã đang chờ đợi mình. Cảm giác đôi vai bị anh nắm chặt như đang bốc cháy, cậu mở miệng.
“Làm sao… làm sao anh có thể nói như vậy?”
Trong giọng nói cậu vang lên nỗi oán trách không thể che giấu. Cheon Sejoo khẽ cau mày.
“Người khác thì không sao… nhưng anh thì…”
Giọng cậu nghẹn ngào đầy đau đớn. Giờ đây, Cheon Sejoo là tất cả của Sejin. Anh là người duy nhất mà cậu có thể lắng nghe, vì thế cậu không thể chịu được việc anh đứng về phía người khác. Nhưng ngay cả khi Sejin xanh xao đến mức trông như sắp gục ngã, giọng Cheon Sejoo vẫn bình thản.
“Hãy nghĩ kỹ đi. Nếu bọn họ không đưa mẹ em đến Iwhagak, liệu cô ấy có còn sống không?”
“Đương nhiên là…!”
“Chi phí chữa trị thì sao? Chi phí sinh hoạt nữa? Em biết tính mẹ mình hơn ai hết mà, Kwon Sejin. Nếu không có sự hỗ trợ từ Iwhagak, liệu cô ấy có đồng ý điều trị ung thư không? Liệu mẹ em có chịu nhập viện không? Không… trước cả điều đó, mẹ em có chấp nhận đi khám bệnh khi cảm thấy đau không?”
Những lời nói sắc bén như mũi dao đâm thẳng vào tâm trí Sejin. Dù đầu óc rối bời, nhưng giọng điềm tĩnh của Cheon Sejoo khiến viễn cảnh mà anh vẽ ra hiện lên rõ ràng trước mắt. Sejin há hốc miệng, hơi thở gấp gáp. Đáng buồn thay cậu không thể phản bác. Anh nói đúng.
Nếu không có người hỗ trợ chi phí, Kim Hyun Kyung thậm chí còn chẳng có cơ hội thử điều trị ung thư. Như lời Cheon Sejoo, có lẽ mẹ cậu sẽ cố chịu đựng cơn đau mà không đi bệnh viện, rồi khi bệnh tình trở nên trầm trọng, mẹ mới chịu khám và nhận lấy chẩn đoán giai đoạn cuối. Khi ấy sẽ chỉ cầm cự bằng thuốc giảm đau tại nhà, chờ ngày lìa đời.
Sejin dễ dàng hình dung cảnh mẹ mình đau đớn trên giường bệnh. Cậu biết rõ tính cách mẹ mình. Cô là người thà hy sinh bản thân chứ không muốn để lại gánh nặng cho con trai, kể cả khi điều đó đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội sống.
Nhận ra sự thật phũ phàng ấy, gương mặt Sejin dần trở nên cứng đờ. Thấy vậy Cheon Sejoo tiếp tục nói bằng giọng trầm.
“Em cũng biết mà. Chính vì ở Iwhagak, mẹ em mới có cơ hội thử chữa trị… Em biết rõ điều đó. Mọi chuyện… đã diễn ra như vậy.”
“……”
Phải. Sejin biết. Cậu không thể phủ nhận.
Nhưng điều đó vẫn khiến cậu đau đớn. Thật thê lương khi nghe những lời này từ chính người đã chứng kiến cái chết oan ức của mẹ mình. Nếu ai khác nói ra có lẽ cậu đã dễ dàng chấp nhận. Nhưng vì đó là Cheon Sejoo nên cậu không thể không cảm thấy tuyệt vọng.
Sejin nhìn anh qua làn nước mắt với cảm xúc ngổn ngang.
Tại sao… lại là anh? Tại sao trong thế giới này, người duy nhất em còn lại… lại là anh?
Sejin như bị nỗi buồn nhấn chìm, nuốt ngược những lời không thể thốt ra và để mặc nước mắt tuôn rơi. Những giọt nước mắt thinh lặng ấy rơi xuống, làm ướt đẫm đầu ngón tay Cheon Sejoo.
“Chuyện là như vậy. Chết… là như vậy đấy…”
Dù em làm gì, dù điều gì xảy ra hay không xảy ra… kết cục vẫn chỉ có một. Vậy nên, đừng tự trách mình. Đừng trách bất kỳ ai. Đây… không phải lỗi của ai cả.
Lời an ủi của Cheon Sejoo chưa bao giờ êm dịu, nhưng trong đó tràn đầy tình yêu thương mãnh liệt. Giọng nói của anh chất chứa mong muốn giữ Sejin khỏi bị mắc kẹt trong hối tiếc, khiến nước mắt cậu càng không thể ngừng rơi.
Sự dịu dàng của anh… lại quá mức tàn nhẫn. Sejin cảm thấy gánh nặng từ chính sự ân cần ấy.
***
Vào ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm, tro cốt của Kim Hyun Kyung được đưa đến lò hỏa táng. Sejin không còn khóc nữa. Cậu chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào lò hỏa táng đang rực cháy với vẻ mặt vô cảm.
Cheon Sejoo không làm phiền Sejin, chỉ đứng từ xa lặng lẽ quan sát cậu. Trên khuôn mặt tái nhợt của Sejin không còn dấu vết của nước mắt, nhưng dư âm của mất mát vẫn hằn sâu. Đôi mắt trống rỗng của cậu không còn ở thực tại mà dường như đang lang thang đâu đó trong một giấc mơ xa xăm. Bàn tay vô lực đặt lên tấm kính cũng nhợt nhạt không chút sức sống.
Anh quan sát cậu với vẻ lo lắng như thể sợ rằng cậu sẽ gục ngã bất cứ lúc nào. Để không cản trở cuộc chia ly giữa Sejin và Kim Hyun Kyung, anh duy trì khoảng cách nhưng vẫn ở trong tầm có thể lập tức lao đến bên cậu nếu cần.
Khi thời gian sắp hết, Cheon Sejoo rời khỏi lò hỏa táng và đi về phía văn phòng nằm riêng biệt bên cạnh tòa nhà. Anh định thanh toán chi phí trước khi Sejin bước ra, nhưng khi vào trong, anh nhận ra chỉ có một nhân viên trực vì đang là giờ ăn trưa. Khi hỏi về việc thanh toán, nhân viên đó bảo rằng đó không phải nhiệm vụ của anh ta và Cheon Sejoo sẽ phải đợi thêm 30 phút.
Anh đành gật đầu nhưng lòng nóng như lửa đốt.
Thời gian còn lại đến khi hỏa táng kết thúc cũng không nhiều. Trước đó, anh phải hoàn tất việc thanh toán và chọn bình đựng tro cốt. Nếu chậm trễ, anh lo rằng tro cốt của Kim Hyun Kyung sẽ bị bỏ lại mà không ai nhận.
“Chúng tôi vẫn chưa chọn bình đựng tro cốt. Anh có thể chuyển nó đến lò hỏa táng trước giúp chúng tôi được không?”
Cheon Sejoo hỏi nhân viên đang xem TV bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Nghe vậy, người đàn ông liếc nhìn anh, thở dài rồi lười biếng cầm lấy một tờ giấy bóng kính và đưa ra.
“Mấy chuyện này phải làm trước chứ. Muốn chọn loại nào? Nói đi, tôi sẽ gọi điện đặt giúp.”
Tờ bìa đầy những bức ảnh về các loại bình đựng tro cốt khác nhau. Cheon Sejoo chọn chiếc đắt tiền và sang trọng nhất. Anh để mặc nhân viên thao thao bất tuyệt về khả năng ba lớp niêm phong, công nghệ hút chân không, và chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Khi người phụ trách thanh toán quay lại, anh nhanh chóng hoàn tất thủ tục rồi rời khỏi văn phòng.
Bầu trời u ám.
Bước đi dưới những đám mây xám xịt, Cheon Sejoo chợt hồi tưởng về quá khứ. Hyein cũng từng biến mất trong ngọn lửa như Kim Hyun Kyung. Ngày hôm đó anh đã đứng trước lò hỏa táng mà khóc không ngừng.
Người đã đỡ lấy anh khi anh suýt ngã vì kiệt sức và không ăn uống gì là Yeoreum và sơ Maria. Cheon Sejoo được họ ôm vào lòng đã khóc như một đứa trẻ, không cách nào chấp nhận được thực tại. Và khi cuối cùng anh ôm trong tay chiếc bình đựng tro cốt bé nhỏ, cảm giác ấy…
Đó là khoảnh khắc anh thực sự nhận ra mình lại cô độc. Một nỗi cô đơn không ai có thể xua tan đã bao trùm lấy cuộc đời anh, để rồi anh bị bỏ lại một mình trong thế giới mà không ai ghé thăm.
“……”
Đột nhiên Cheon Sejoo dừng bước khi trông thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi co ro phía xa.
Trên bậc thềm dẫn lên lò hỏa táng, Sejin đang ôm chặt chiếc bình đựng tro cốt nhỏ bé trong lòng, ngây người nhìn vào khoảng không vô định.
Dường như cậu đã khép mình lại thế giới xung quanh, phủ bóng tối lên bản thân để không ai có thể lại gần. Sejin trông giống như một người bị bỏ lại hoàn toàn trên thế gian này, không ai ở bên cạnh cậu.
Cheon Sejoo không thể chịu đựng thêm nữa và khẽ gọi tên Sejin.