Room for Renewal Novel - Chương 63 - von der Begierde zur Anerkennung
*von der Begierde zur Anerkennung: từ khao khát đến sự công nhận
Với tư cách là một người từng bị bắt nạt, tôi có thể nói rằng ngay cả việc bắt nạt cũng cần đến một sự nỗ lực có hệ thống. Như Socrates từng nói, để phạm điều ác cũng cần đến một chút thiện căn tối thiểu. Chẳng hạn như sự kiên nhẫn biết chờ đợi thời cơ thích hợp, dũng khí để hành hạ người khác mà không mảy may do dự, hay sự khôn ngoan để lựa chọn mục tiêu phù hợp. Đó là những điều kiện tiên quyết để thực thi một cái ác thành công.
Vì vậy, việc chọn lựa đối tượng bị bắt nạt là điều vô cùng quan trọng. Một kẻ ở tận đáy chuỗi thức ăn mà lại không có bất kỳ chỗ dựa nào có thể khiến chuyện lớn lên thì đúng là lựa chọn hàng đầu. Nếu còn sở hữu cả danh tiếng tồi tệ khiến ai nhìn cũng chướng mắt thì càng tốt, bởi có thể lôi kéo được sự đồng tình ngầm từ phần đông thành viên trong trường.
Khi đã nhắm trúng con mồi, bước tiếp theo sẽ là lan truyền tin đồn và cô lập đối phương bằng chính những lời đồn ấy. Không sao cả nếu đó là những lời đồn vô căn cứ, bởi cốt lõi của tin đồn không nằm ở sự thật, mà là ở mức độ hợp lý của nó.
Ngay khoảnh khắc bước chân vào hành lang nơi có lớp học của năm hai, tôi lập tức cảm nhận được—không chút nghi ngờ—rằng mình đã bước vào giai đoạn thứ hai từ lúc nào chẳng hay. Những ánh mắt vốn dĩ luôn thờ ơ lướt qua giờ đây đổ dồn vào mặt tôi. Có tiếng xì xào vọng lại nhưng tôi cứ thế bước tiếp, không mảy may bận tâm. Còn quá sớm để buồn bã chỉ vì mới đến giai đoạn thứ hai. Vẫn còn giai đoạn kế tiếp đang đợi, đó là giai đoạn tôi sẽ trở thành bao cát cho ai đó đấm đá. Buồn thì khi ấy buồn cũng chưa muộn.
“Chào cậu.”
Vừa vào lớp, Park Sion đã lên tiếng chào tôi. Cậu ta ngồi nghiêng người, chống một cánh tay lên bàn và tựa cằm vào đó, chân dài vắt chéo đến nỗi trông chiếc ghế như nhỏ hẳn lại. Cậu ta nhìn tôi và chào hỏi bằng giọng điệu khoái chí hơn những gì tôi tưởng. Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ ngồi xuống chỗ mình, khuôn mặt nhàn nhạt nụ cười kia cứ xoay theo hướng chuyển động của tôi như trêu ngươi.
“Cuối tuần vừa rồi thế nào? Vui chứ?”
Tôi cảm nhận rõ hàng chục cặp mắt đang dán vào mình, sau lưng vang lên tiếng xì xào. Tôi vốn chẳng hứng thú với việc bị chú ý, mà giờ đây lại đang bị vây kín bởi sự quan tâm quá đỗi thừa thãi, chẳng biết phải đặt mình vào đâu cho phải. Huống hồ mấy ngày nghỉ tôi lại bệnh liệt giường, tình trạng cơ thể giờ thật tệ, miệng lở loét, nuốt nước bọt thôi cũng đau nhói.
“Mặt cậu trông không khỏe lắm. Bị bệnh à?”
Park Sion hỏi bằng giọng cười cợt, nhưng tôi quay đầu đi không đáp. Tôi chẳng có sức đâu mà đôi co từ sáng sớm. Thấy tôi phớt lờ mình, cậu ta liền đưa tay sờ vào cổ áo tôi. Những ngón tay lạnh toát trượt theo đường cổ rồi chỉ vào một chỗ.
“Sunwoo à, ở đây có dấu răng nè. Ai làm vậy? Kim Youngjin?”
“…Cậu nói vớ vẩn cái gì đấy.”
Nơi bị cậu ta chạm vào lập tức nóng bừng. Cái tên Kim Youngjin đột nhiên bị lôi ra và cái cảm giác khó chịu kia khiến tôi chau mày. Park Sion nhìn gương mặt nhăn nhó của tôi rồi bật ra nụ cười độc địa, giọng không lớn nhưng đủ rõ để vang lên trong lớp.
“Chà… Cái thằng Youngjin đó cắn mạnh ghê.”
Tôi hất bàn tay ấy ra bằng mu bàn tay mình, nhưng cậu ta ngoan ngoãn rút về, khẽ nghiêng đầu và nhún vai. Tiếng xì xào và ánh nhìn gay gắt bủa vây quanh tôi. Tôi nghe lác đác có kẻ gọi tên tôi và Kim Youngjin, những lời tục tĩu không chút e dè đâm thẳng vào tai tôi.
À, kịch bản của Park Sion đại khái đã hiện rõ trong đầu.
“Sunwoo à, là học sinh mà trên cổ có dấu vết thế này là không được đâu nha~”
“Cái này chính cậu làm đấy chứ gì.”
“Cậu nói cái quái gì vậy?”
“Không nhớ mấy ngày trước à? Chính cậu mò vào nhà tôi rồi cắn điên cuồng đó, đồ biến thái khốn kiếp.”
Tôi cố tình không hạ giọng để những kẻ khác nghe thấy, nhưng Park Sion chỉ cười khẩy rồi phớt lờ. Cậu ta lục túi lấy ra một miếng dán cá nhân, rồi tháo nút áo tôi đến tận cổ như muốn trêu ngươi, dán hờ hững miếng băng lên vết răng ấy. Mọi ánh nhìn trong lớp đều dán chặt vào cái cổ giờ đây trần trụi của tôi.
“Tôi điên chắc? Sao tôi phải cắn cổ cậu ?”
“Không nhớ lúc khóc lóc cầu xin tôi thích mình à?”
“Sunwoo à, nói thì nói cho đúng, bao nhiêu con mắt đang nhìn đấy…”
Park Sion cười tươi , vuốt tóc ra sau, rồi đột nhiên ánh mắt trở nên sắc lạnh.
“Chính là cậu thích tôi đấy chứ. Không phải tôi .”
Cậu ta vung chân đá vào ghế tôi khiến cái ghế trượt nhẹ ra sau kèm theo tiếng kêu chói tai, rồi lại vươn tay, túm lấy mặt tôi. Park Sion dùng lòng bàn tay xoa xoa má tôi.
“Không phải mới mấy hôm trước cậu còn quỳ gối cầu xin tôi ngủ với cậu à? Nhìn cái má sưng này đi, rõ là bị tôi tát khi cậu sấn lại gần còn gì. Sao lại nói dối, đồ điếm”
Giọng Park Sion khàn đi như đang cố nuốt xuống cơn giận. Cậu ta khẽ đẩy má tôi ra rồi rút tay lại như thể vừa chạm vào thứ dơ bẩn, phủi tay lia lịa rồi lấy vài tờ khăn ướt lau tay. Máu tôi sôi lên vì cơn giận.
“Quên rồi à? Ai mới là đứa bám theo con đĩ đó?”
Park Sion liếc nhìn khuôn mặt đỏ lừ của tôi, rồi ngồi lên bàn tôi, quét mắt khắp lớp, sau đó ánh nhìn lại quay về tôi.
“Cứ tưởng chăm chút cho một thằng bị cả lớp tẩy chay là hành động nhân đạo, ai ngờ giờ lại bị nó xem như cái bao cao su. Ghê tởm thật.”
“Thôi bớt bịa chuyện đi, cậu mới là đứa bám theo tôi. Việc cậu cứ khăng khăng đòi ngồi cạnh tôi này cả lớp đều thấy, có bao nhiêu người làm chứng cậu nắm tay rồi ôm lấy tôi. Là cậu theo đuổi tôi, khóc lóc đòi tôi thích cậu!”
Ánh mắt Park Sion liếc tôi từ đầu tới chân rồi bật ra nụ cười khinh.
“Cậu tưởng tôi thích cậu thật à? Cả lớp chẳng ai muốn ngồi cạnh cậu nên tôi mới miễn cưỡng đồng ý thôi. Người ta tử tế mà cậu lại hiểu sai thì chết dở.”
“Mẹ kiếp, cứ mở miệng ra là toàn nói dối—”
“Thế đấy, bảo sao người ta bảo đừng có cười với bọn loser. Thấy tội nghiệp nên mới nhường nhịn tí, ai ngờ tụi nó tự tưởng tượng ra cả một câu chuyện tình yêu.”
Park Sion lại đá mạnh vào chân ghế tôi, tiếng rít chói tai rạch ngang tai. Cậu ta không cười nữa mà nắm chặt hai vai tôi.
“Trả lời rõ ràng đi, Yoon Sunwoo, cậu đã quỳ xuống cầu xin được mút của tôi chưa? Đã năn nỉ tôi ngủ với cậu một lần thôi, đúng hay không?”
“Là cậu bắt đầu trước mà. Chính cậu kêu tôi làm vậy!”
“Ồ, thế ai kêu cậu mút là mút à?”
Park Sion tròn mắt, làm bộ kinh ngạc. Những ánh mắt chết tiệt lại đổ dồn về phía tôi. Mẹ kiếp, sập bẫy rồi.
“Đúng là cái loại rách nát. Ngày xưa nghe nói còn định cưỡng hiếp thằng khác, chắc là thật.”
“Hóa ra chơi kiểu này hả?”
“Có thằng nào dám ngồi với cậu nữa chứ.”
“Haa…”
Trò hề này thật vô nghĩa đến mức tôi không nói nổi nên lời, cả người run lên bần bật, còn Park Sion thì cười khẩy rồi đứng dậy. Cậu ta vồ lấy chiếc cặp trên bàn và ném thẳng vào mặt tôi. Chiếc cặp đập vào đầu tôi rồi rơi xuống đất, cậu ta lại đạp lên nó như thể đó là vật dơ bẩn, sau đó là câu lệnh lạnh lùng vang lên.
“Này, cút.”
Nơi Park Sion hất cằm về là chỗ trống bên cạnh Shin Jaeyoung. Khi tôi cúi người nhặt cặp, tiếng cười nhạt của cậu như cào vào tai. Tôi siết chặt quai cặp, đeo lại lên vai.
Bên cạnh chỗ mà cậu ta chỉ có Shin Jaeyoung, ánh mắt tên này run rẩy, trông như đang hỏi chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Nhưng Shin Jaeyoung cũng chẳng dám bắt chuyện với tôi. Vừa ngồi xuống thì giọng nói lạnh băng vang lên.
“Shin Jaeyoung, mày qua đây.”
Park Sion ngoắc tay gọi Shin Jaeyoung. Shin Jaeyoung nhìn cậu ta với vẻ sợ hãi, như vẫn chưa hiểu tình hình.
“Park Sion, mày lại định giở trò gì nữa.”
“Nếu Yoon Sunwoo cũng định mút phía dưới của mày thì sao?”
“Tên khốn đó thì sao có thể—”
“Mau lại đây.”
Ánh mắt Park Sion trở nên lạnh như băng. Shin Jaeyoung chửi thề vài câu, nhưng thấy gương mặt kia ngày càng đáng sợ thì im lặng thu dọn đồ. Tôi cúi đầu, chờ cậu ta qua đó ngồi. Không thể chỉ vì chuyện này mà khóc lóc rên rỉ, đây mới chỉ là màn khởi động thôi.
Tôi mở vở, cầm bút lên và viết ra những điều mình cần làm:
Không nói chuyện với ai. Không nhìn vào mắt ai. Không để bị tổn thương bởi lời nói hay ánh nhìn của người khác. Học hành chăm chỉ. Ăn ngủ đủ giấc, không được để ốm. Mang theo thuốc bôi, cao dán. Nếu bị đánh phải giữ bằng chứng.
Và quan trọng nhất, tuyệt đối không làm liên lụy đến Kim Youngjin.
Muốn vậy, tôi phải học cách đơn độc, thật kiên cường.
Cho đến khi tiết ba kết thúc, Park Sion không đụng đến tôi thêm lần nào nữa. Dù vậy thì tình hình của tôi vẫn chẳng khá khẩm gì hơn.
Chỉ khi bị bỏ mặc một mình, tôi mới nhận ra mình từng nương náu trong cái bóng của Park Sion đến mức nào. Trước đây tôi cứ tưởng bọn trong lớp chẳng ai quan tâm đến mình, nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng. Chỉ vì Park Sion ở cạnh, tôi mới tạm được an toàn khỏi ánh mắt của mọi người. Nhưng ngay khi bị cậu ta công khai vứt bỏ, tôi lập tức trở thành trò tiêu khiển của cả lớp. Những ánh mắt trần trụi, những lời lẽ không chút nể nang đổ ập xuống tôi như thể tôi chẳng phải người.
Có đứa khi gặp tôi trong nhà vệ sinh thì ra mặt khó chịu, có đứa cố tình đụng vai tôi thật mạnh khi đi ngang, lại có đứa vỗ vào sau đầu tôi rồi hỏi mấy câu vớ vẩn. Park Sion nhìn thấy tất cả những điều đó nhưng đều chỉ đứng ngoài mà nhìn. Cậu ta chẳng làm gì trực tiếp cả—chỉ đơn thuần là tung ra một kịch bản cụ thể, thêm cánh cho những tin đồn xung quanh tôi. Và bằng cách đó, không cần động đến một ngón tay, cậu cũng dễ dàng dồn tôi vào chân tường.
Tuy nhiên, điều may mắn là cái vị trí bị dồn đến sát mép vực này với tôi lại khá quen thuộc. Dù chưa rơi hẳn xuống đáy nhưng tôi vẫn chịu được. Vẫn trụ nổi.
Tiết bốn là tiết nhạc. Tôi ngồi yên tại chỗ, soạn sách vở để chuẩn bị đến phòng nhạc khi sắp vào học, định chờ lớp vắng bớt rồi mới đi. Trong lúc tôi vẫn ngồi yên, Shin Jaeyoung bước đến gần. Cậu ta liếc nhìn Park Sion đang ra khỏi lớp, rồi thì thầm với tôi bằng giọng trầm thấp:
“Con mẹ nó, cậu đã làm gì thế hả.”
Bản thân tôi cũng không rõ mình đã làm gì, chỉ là mọi chuyện cứ thế vượt ra khỏi tầm kiểm soát, trượt đi theo hướng hoàn toàn khác. Hai bên chọn những lời có thể làm nhau đau nhất để ném ra, luân phiên tát nhau đến sưng mặt, rồi cuối cùng ngoảnh mặt bỏ đi. Giờ thì mỗi người phải tự gánh lấy hậu quả. Lời một khi đã nói ra không thể thu lại, và việc đã xảy ra thì mãi mãi không thể hoàn nguyên.
Thấy tôi không trả lời, Shin Jaeyoung tặc lưỡi, ra chiều sốt ruột.
“Cậu làm cái đéo gì để Park Sion nổi điên lên như thế. Tôi đã bảo cậu giữ mình cẩn thận còn gì.”
“Tôi cũng không biết.”
“Nếu cậu không biết thì ai biết. Tôi bảo cậu động não nghĩ cách mềm mỏng cơ mà, sao lại đi dùng… thân? Bộ sướng quá nên ngứa ngáy hả? Hay đầu óc rối quá hóa điên? Cậu muốn tôi làm cậu tỉnh không?”
Shin Jaeyoung đứng chống nạnh, mặt lạnh tanh chất vấn. Bị cậu ta mắng một tràng, tôi chỉ còn biết thở dài như rút cạn hơi, đưa hai tay lên vuốt mặt khô khốc.
“Tôi đã lỡ lời quá đáng.”
“Gì cơ, cậu lôi cả bố mẹ nó ra chửi à? Nó là cái thể loại càng bị chửi gia đình càng khoái mà.”
“…Chắc là đụng trúng điểm yếu.”
“Điểm yếu? Nó mà có điểm yếu hả? Đù, tôi cũng tò mò đấy. Là cái gì vậy?”
Dù có căm thù Park Sion đến mức muốn cắn nát họng cậu, tôi cũng không thể kể ra hết những lời mình đã nói với một người như Shin Jaeyoung vì trước nay tôi thật sự chẳng thể hiểu được tên này. Tôi im lặng. Trước sự im lặng ấy, Shin Jaeyoung luống cuống vuốt tóc, rồi hạ giọng như rít qua kẽ răng:
“Này, giờ còn cứu được thì đi xin lỗi lẹ đi.”
“Vô ích rồi. Cậu ta biết hết rồi.”
“Hả?”
Ánh mắt Shin Jaeyoung trừng lớn rồi lập tức sầm lại.
“Nó biết hết cậu làm theo lời tôi để xin xỏ à?”
“Ừ. Cậu ta hỏi, và tôi cũng nói rồi.”
“Cậu điên à?”
“Cậu ta đã biết sẵn rồi mới hỏi đấy.”
“Đệt…”
Shin Jaeyoung xoa cổ như đang muốn bẻ gãy chính mình và rên rỉ khổ sở. Tôi cũng thở dài theo nhịp của cậu ta. Giờ thì cả Shin Jaeyoung cũng rơi vào thế khó. Một kẻ theo chủ nghĩa hòa bình nhưng lại hành xử nhát gan, cũng đến lúc phải nhận lấy hậu quả. Nhưng dù sao thì việc khiến mọi thứ đổ vỡ vẫn là do tôi.