The Taming Novel (Thuần Hóa) - Chương 24
“…… Ư….”
Tiếng rên vô thức thoát ra từ miệng Michel khiến Ain ngẩng đầu lên.
“Ngài Anatole? … Tôi siết chặt quá sao?”
“A… không phải.”
Michel dùng một tay che mặt và lắc đầu. Đồ ngốc. Sao lại nghĩ những chuyện hoang đường như thế… Mặt Michel đỏ bừng lên.
“Nếu thấy khó chịu xin ngài cứ nói bất cứ lúc nào. Bây giờ có thể không sao nhưng đi một lúc có thể sẽ đau chân đấy ạ.”
“Đã bảo là không sao mà….”
Dù không bị nhìn thấu tâm can, nhưng Michel vẫn thấy xấu hổ vô cớ nên đâm ra giận dỗi.
Hỏi siết chặt quá hay không ư?… Sao anh có thể nói câu đó tỉnh bơ như vậy! Dù chỉ có hai người thì cũng quá đáng lắm rồi.
… Nhưng Michel vẫn còn chút lý trí để không thốt ra những suy nghĩ điên rồ đó.
“Ngài thử đi vài bước xem sao?”
Trong lúc đó Ain đã buộc dây xong và đặt chân Michel xuống sàn.
“… Hơi khó đi đấy.”
Michel gõ gõ mu bàn chân xuống sàn.
“Bị siết chặt quá nên đau ngón chân sao ạ?”
“À… không, không phải thế… Cảm giác cứ bồng bềnh hơn bình thường. Ừm… giống như đang đóng móng ngựa vậy?”
“Vậy là ổn rồi ạ, bên ngoài tuyết rơi dày, đế giày được thiết kế để chân không bị lún sâu xuống tuyết. Bây giờ thấy vướng víu nhưng ra ngoài ngài sẽ thấy thoải mái hơn.”
“Thật sao?”
Theo lời Ain, sau mấy ngày tuyết rơi, những chỗ khuất nắng tuyết ngập đến tận đầu gối. Nghĩ lại thì ngày đầu tiên đến đây, cậu cũng được cõng vào vì lý do tương tự.
Tiếp đó Ain lần lượt khoác mũ lông và áo choàng cho Michel. Đó là bộ đồ chống rét mà Ain đã xuống làng mang về hôm nọ. Cơ hội để biến thành búp bê Nga Matryoshka đây rồi. Michel cứ thế béo lên vì đống quần áo.
Chuẩn bị cho Michel xong xuôi Ain mới trang bị cho mình. Trên sàn bày la liệt súng săn và các dụng cụ khác. Ain đeo cả phần của Michel lên lưng mình.
“Đưa của tôi đây.”
Michel mặc cả đống áo lạch bạch bước tới chìa tay ra.
“Ngài Anatole mới đi lần đầu sẽ không quen, nên tôi sẽ giữ giúp cho đến khi ngài cần.”
“Nhưng mà….”
“Ngài thấy bất an sao?”
Michel nghiêng đầu không hiểu câu hỏi của Ain.
“Một mình mang đồ của hai người không nặng sao?”
Đó là nỗi lo duy nhất của Michel. Ánh mắt Ain trở nên dịu dàng.
“Tôi cõng ngài Anatole trong trạng thái này đi cũng không vấn đề gì.”
“… Tôi thì có vấn đề đấy.”
Cậu không muốn bị cõng nữa. Không đơn thuần là vì lòng tự trọng bị tổn thương, chỉ là cậu không muốn tỏ ra trẻ con trước mặt Ain thêm nữa.
… Nghĩ lại thì anh ta chính là gã đàn ông đã cõng cậu và xách cả vali hành lý đi trong bão tuyết, thế nên hỏi hành lý có nặng không đúng là thừa. Ở phương Nam, cậu chưa bao giờ đề nghị chia sẻ hành lý với người hầu đang mang vác, vì đó là việc đương nhiên của người hầu mà….
Michel xấu hổ, đưa tay gãi đầu thay vì cầm đồ.
“Vậy, mang ngựa theo thì sao?”
“Sẽ bị lộ mất.”
Một câu trả lời đầy ẩn ý.
“Tôi biết vài chỗ thú rừng hay tụ tập nên chúng ta sẽ đi quanh những chỗ đó.”
“Ừ, dẫn đường đi.”
Michel bước đi khó nhọc theo Ain ra khỏi dinh thự. Cậu ngoan ngoãn nghe lời Ain. Dù anh ta chỉ là người hầu, nhưng trong một tháng này cậu đang ở vị thế người học việc.
Bước ra khỏi dinh thự, ký ức về ngày đầu tiên đến đây hiện lên mờ nhạt. Mới chỉ nửa tháng trước thôi mà cảm giác xa xăm như đã một năm trôi qua.
“Ha a…….”
Michel thở dài một hơi thật sâu. Hơi thở của cậu hóa thành đám mây trắng tan vào hư không.
Dù được Ain trang bị kỹ càng nhưng vẫn lạnh. Nếu cái lạnh trong dinh thự chỉ là hơi khí lạnh bao trùm, thì bên ngoài gió thổi liên hồi, cảm giác như vô số lưỡi dao băng nhỏ xíu không ngừng cứa vào má.
Tuy nhiên, có lẽ đã quen chút ít với cái lạnh buốt giá này, ra ngoài cậu lại thấy sảng khoái. Mình sắp thành người phương Bắc rồi chăng?
Cảm xúc thật mới mẻ. Lần đầu tiên Michel thấy phong cảnh bên ngoài thật đẹp, tuyết bao phủ khiến xung quanh chỉ toàn một màu trắng xóa. Ánh nắng phản chiếu lên tuyết trắng lấp lánh đến đau mắt. Một tuyệt cảnh không bao giờ thấy được ở phương Nam.
… Người phương Nam thường hay nói xấu về cảnh tượng này, rằng đất đai phương Bắc cằn cỗi, thời tiết khắc nghiệt, so với phương Nam thì chẳng có gì để ngắm, chẳng có gì để chơi. Michel từng gật đầu đồng tình với những định kiến đó mà không chút nghi ngờ.
Nhưng nhìn xem, lời thiên hạ sai hết cả rồi. Phương Bắc thật đẹp, thế giới nơi này trắng muốt như thể ai đó vừa đổ sữa tươi mới vắt lên một chiếc khay bạc. Nếu ăn tuyết thì có vị béo ngậy như sữa không nhỉ?
“Đẹp quá.”
Michel thốt lên cảm nhận thuần khiết của mình.
“Ngài Anatole.”
“Hửm?”
Lúc đó, Ain đang đứng lặng lẽ bên cạnh Michel lên tiếng.
“Xin ngài hãy nhìn sang hướng khác. Nếu tập trung quá vào tuyết trắng sẽ hại cho mắt đấy ạ.”
“… Vậy sao?”
“Vâng, sơ sẩy một chút có thể dẫn đến mù lòa, nên xin ngài đừng nhìn chằm chằm vào nơi ánh nắng phản chiếu quá lâu.”
Nghe vậy, Michel vội vàng nhắm mắt lại, nhưng ngay cả sau khi nhắm mắt, hình ảnh ánh nắng lấp lánh trên tuyết vẫn không dễ dàng phai đi.
“… Đẹp thế này mà không được nhìn lâu thì tiếc thật.”
“Vậy sao ạ?”
“Ừ.”
“Đây là phong cảnh thường thấy ở phương Bắc, ngài có thể ngắm bất cứ lúc nào mình muốn.”
“Nhưng mà… cũng có những lúc người ta muốn ngắm nhìn mãi thôi mà?”
Michel vừa dụi mắt vừa nói. Hồi nhỏ, cậu thường ngắm hoàng hôn cho đến khi mặt trời lặn hẳn, hay ngắm hoa hàng giờ liền. Có những vẻ đẹp chỉ cần tồn tại thôi đã đáng yêu vô ngần, đến mức chẳng buồn làm thơ hay vẽ tranh để lưu giữ vẻ đẹp ấy lại.
“Ra là vậy.”
Michel ngẩng đầu nhìn Ain, bắt gặp ngay đôi mắt xanh của anh.
“… Ừ.”
Ain đã nhìn cậu từ bao giờ thế? Michel vô thức lảng tránh ánh mắt anh ta. Cậu đã từng cảm thấy hoa đẹp rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cậu trở thành hoa. Tự dưng thấy xấu hổ quá.
“Cơn bão tuyết kéo dài suốt mấy ngày qua đã tạnh, những loài thú đói khát bấy lâu hẳn sẽ mò ra tìm kiếm thức ăn. Hôm nay là một ngày tuyệt vời để đi săn.”
Ain vừa đi trước dẫn đường vừa nói. Michel bước theo sau, chân lún sâu vào lớp tuyết ngập đến tận mắt cá.
“Ngài hãy bước theo dấu chân của tôi, thưa ngài Anatole. Như vậy sẽ dễ đi hơn nhiều đấy ạ.”
“Ư, ừm!”
Michel gật đầu, ngoan ngoãn theo sau lưng Ain.
Trong cái thời tiết thất thường của phương Bắc, đây được xem là một ngày đẹp trời hiếm hoi, là ngày mà con thú đói khát nhất sẽ lao ra khỏi hang đầu tiên, để rồi trở thành con mồi đầu tiên chết dưới tay thợ săn.
Một khi đã bước vào rừng, việc phân biệt phương hướng trở nên vô cùng khó khăn. Vì thế, nếu không có người canh rừng dẫn lối, người ta rất dễ bị lạc ngay cả trong khu rừng trước lâu đài của chính mình.
— Dẫu vậy, phương Bắc phủ đầy tuyết trắng còn dễ gây nhầm lẫn hơn nhiều so với phương Nam. Cả cây cối hay đá tảng có thể dùng làm mốc đánh dấu đều bị tuyết che phủ, khiến đâu đâu cũng chỉ một màu trắng xóa, chẳng thể phân biệt nổi.
Chỗ dựa duy nhất của Michel lúc này chỉ có đôi chân của mình và Ain. Khi đi trên vùng đất bằng phẳng trước lâu đài, ánh sáng phản chiếu trên tuyết khiến xung quanh lấp lánh, nhưng vào sâu trong núi thì trời tối sầm lại. Có lẽ do tuyết phủ đầy trên những cành cây khẳng khiu tựa như những tán lá dày, khiến ánh nắng hầu như không thể lọt qua, ngay cả tiếng chim hót cũng thưa thớt dần.
Giữa sự bình yên tĩnh mịch, nột tia nắng hiếm hoi len lỏi qua những cành cây phủ tuyết, rơi xuống làn da trắng ngần tựa như một giọt mật ong.
Xen lẫn trong tiếng thở của mình, Michel thi thoảng nghe thấy tiếng tuyết rơi và tiếng chim hót vọng lại từ xa. Mỗi khi Michel chú ý đến những điều nhỏ nhặt ấy, Ain lại nói cho cậu biết tên của loài chim hay cái cây đó.
“Sức khỏe của ngài thế nào rồi?”
“Tôi ổn.”
Cuộc đối thoại vô cùng ít ỏi. Cả hai băng qua núi rừng, thỉnh thoảng chỉ trao đổi đôi ba câu, còn phần lớn thời gian là sự im lặng.
Ở phương Nam, sự im lặng thường bị coi là do quá u sầu đến mức chẳng còn sức để nói. Michel cũng từng nghĩ như vậy, nhưng khi lặng lẽ bước đi bên cạnh Ain, Michel lại chẳng thấy u sầu chút nào. Trái lại, tâm trí cậu bỗng trở nên bình yên đến lạ. Trong sự tĩnh lặng mà ở phương Nam không thể nào nếm trải được này…
“…Trên đường đến đây, tôi đã dặn ngài không được nhìn vào tuyết quá lâu rồi phải không?”
Giọng nói của Ain vang lên trên đỉnh đầu Michel.
“Ừ…”
Michel ngẩng đầu lên. Trong khu rừng thiếu vắng ánh sáng, có lẽ do không gian tối tăm, gương mặt của Ain trông lạnh lùng hơn hẳn thường ngày.
“Khi còn nhỏ, tôi được dạy lý do là vì ‘Vị thần phương Bắc rất hay thay đổi, Ngài không cho phép ai nhìn chằm chằm vào mình’.”
Người đàn ông này cũng có tuổi thơ sao? Nghe câu chuyện mang màu sắc cổ tích dành cho trẻ con thốt ra từ gương mặt lạnh băng ấy, Michel bật cười khúc khích.
“Lời tôi nói nghe kỳ lạ lắm sao, thưa vị khách phương Nam?”
Ain hỏi với vẻ thắc mắc. Michel lắc đầu.
“Không… chỉ là thấy thú vị thôi. Có phải mẹ anh đã kể cho anh nghe câu chuyện đó không?”
“…Vâng.”
“Quả nhiên là vậy. Nếu mẹ tôi còn sống lâu hơn, chắc bà cũng sẽ kể cho tôi nghe những câu chuyện như thế.”
Michel nhớ về người mẹ đã khuất. Nghe nói bà là một mỹ nhân điển hình của phương Nam: dịu dàng, hoạt bát và nụ cười luôn nở trên môi.
“Có lẽ hơi mạo muội, nhưng tôi có thể hỏi thêm một chút về phu nhân được không?”
Ain sẵn lòng trở thành người bầu bạn với Michel.
“…Chuyện đó đến cả ngài Scheleg cũng không biết sao? Ừm. Mẹ qua đời không lâu sau khi sinh tôi. Mẹ mất, có lẽ là do tôi.”
Michel nói với giọng thản nhiên. Cậu cách các anh trai một khoảng tuổi khá lớn. Khi mang thai Michel, phu nhân Anatole đã ngoài ba mươi, độ tuổi được coi là khá lớn để sinh nở.
“Xin lỗi vì đã đường đột hỏi chuyện này.”
“Không sao, tôi kể chuyện này đâu phải để nghe lời xin lỗi.”
Đó rõ ràng là một chuyện buồn, nhưng chưa đến mức khiến cậu phải rơi lệ.
Ở một ý nghĩa nào đó, Michel chính là kết tinh của lòng dũng cảm và tình yêu của phu nhân Anatole. Ở phương Nam, việc các cặp vợ chồng sau khi đã có người thừa kế hợp pháp sẽ tự do có nhân tình là chuyện thường tình, nên hiếm có phu nhân quý tộc nào lại mang thai ở độ tuổi đó. Điều này có nghĩa là cha cậu đã không có người phụ nữ nào khác, mà chỉ yêu thương duy nhất mẹ.