Bad Life Novel - Chương 17
Nhưng lần này khác, dương vật hắn xoáy sâu chậm rãi, cày xới phần thịt mềm bên trong. Mỗi cú thúc mạnh, dồn sâu khiến một cảm giác kỳ dị dâng lên. Trong cái đầu trống rỗng, một thứ khoái cảm yếu ớt, chập chờn lóe lên. Khi Jerome bắt đầu tăng tốc, những cú thúc mạnh bạo hơn khiến cảm giác ấy lan nhanh khắp cơ thể.
Jerome nhấn mạnh hông, cả người tôi bị dồn về phía trước. Từ đôi môi hé ngoác bật ra một tiếng rên.
“Ư… ưng….”
Âm thanh mũi nghẹn lại. Một âm thanh lạ lẫm, cả đời tôi chưa từng nghe phát ra từ chính mình. Tôi không nghĩ đến việc ngăn lại, đơn giản là miệng tôi đã chẳng còn khép được nữa.
“Có vẻ nó cũng thấy sướng.”
Hugh cất giọng. Simon liền hỏi:
“Lật lại nhé. Jerome, nếu cậu muốn nhìn mặt khi làm thì lật đi.”
“Thế thì phải cởi quần ra đã.”
Jerome đáp. Quần và đồ lót tôi vẫn xoắn chặt quanh mắt cá chân. Bất chợt, có một bàn tay ấm áp chạm vào chân tôi, là nhiệt độ cơ thể của Simon. Ngay sau đó, mắt cá chân vốn bị trói buộc trong đống vải trở nên nhẹ bẫng.
“Cậu thử rút ra một lát đi.”
Simon nói.
Jerome rút ra. Tôi chẳng biết trên người mình có bao nhiêu bàn tay đang chạm vào nữa. Năm, sáu cánh tay cùng lúc ghì chặt, lật ngửa tôi ra. Tôi ngây dại, chỉ chớp mắt mấy cái, rồi cái đầu lại yếu ớt nghiêng sang một bên. Qua ô cửa sổ mở rộng, ánh nắng hè chói chang tràn xuống.
Tôi cảm thấy đôi chân mình bị tách sang hai bên. Khi cúi mắt nhìn xuống, Jerome đang luồn tay vào khoeo chân tôi, bẻ gập đầu gối, ép mạnh chúng sang ngang. Giữa hai chân rộng mở, Jerome chen người vào, hông hắn thúc tới. Dương vật lại một lần nữa đâm xuyên vào. Trong tầm mắt tôi là gương mặt Jerome đỏ bừng vì hưng phấn.
“Ahk!”
Cú thúc mạnh đến mức lưng tôi cọ rát vào thảm. Một tiếng rên bật ra, cái đầu yếu ớt nghiêng lại sang một bên. Qua tầm nhìn chao đảo, tôi thấy những tán cây xanh lay động ngoài cửa sổ trong cơn gió nhẹ.
“Ưng… dễ thương quá, Raymond… có vẻ sốc nhỉ, haa… nhìn cái mặt mày kìa. Trông như mất hồn rồi.”
Jerome bất ngờ đưa tay vuốt má tôi. Tôi chẳng còn cảm giác gì ngoài sự xâm nhập dữ dội từ bên dưới.
“Dựng cho đứng lên nhé?”
Simon ngồi cạnh, đặt tay lên dương vật tôi rồi hỏi.
Jerome đáp:
“Ừ, để nó ra đi. Lúc đó chắc sẽ siết chặt kinh khủng.”
Simon bắt đầu khẽ di chuyển bàn tay đang nắm lấy dương vật tôi. Cùng lúc, dương vật Jerome xoáy mạnh vào sâu bên trong.
“Kh-… khụk!”
Một tiếng rên bật ra. Jerome bắt đầu tăng tốc. Dương vật hắn tàn bạo nghiền nát, thúc sâu loạn xạ, mặc sức chiếm đoạt.
“Ưng… a, aah…!”
Mỗi cú thúc khiến trong đầu tôi như choáng váng vì cơn khoái cảm trào dâng. Toàn bụng quặn thắt, hạ thân khát khao đến run rẩy, vô thức cựa mình theo nhịp Jerome. Không biết từ lúc nào mà nước mắt tôi đã trào ra. Bàn tay Simon đang siết lấy phía trước cũng tăng tốc điên cuồng.
Cú chọc mạnh từ phía sau và bàn tay kéo giật từ phía trước khiến toàn thân tôi vặn vẹo. Cơ thể rệu rã chỉ còn run rẩy bật nẩy, bàn tay vô thức cào xuống sàn. Các ngón chân co quắp, đầu óc trắng xóa, sống lưng tê rần, mông gồng chặt. Cái đầu tôi tự động ngửa hẳn ra sau. Ngay lúc ấy, Hugh ngồi kề bên liền ghì môi xuống. Lưỡi cậu ta trộn lẫn trong miệng tôi, hơi thở bị dồn nghẹn tới tận cổ họng. Môi bị tên khốn mút lấy đầy dâm loạn, da thịt cọ sát, xoắn xuýt, vặn vẹo đến mức tôi tưởng chừng sẽ ngất đi ngay tại chỗ….
“Kh-… Hugh, tránh ra đi! Raymond, hức… tôi sắp… bắn lên mặt cậu rồi.”
Jerome rút dương vật ra. Ngay khi Hugh ngồi bật dậy, dương vật của Jerome liền dí sát vào mặt tôi. Một luồng tinh dịch phun thẳng lên, tràn khắp khuôn mặt. Dòng nóng hổi văng tung tóe lên mí mắt, bắn xuống má, chảy dài dọc vành tai. Jerome dùng dương vật vừa bắn xong ấy cọ khắp mặt và môi tôi. Hắn cà sát quy đầu vào khe môi, rên rỉ thấp giọng.
Nhưng đó vẫn chưa phải kết thúc. Khi Simon siết chặt lấy dương vật tôi, tăng tốc nhịp tay một cách dồn dập, miệng tôi tự nhiên hé mở. Dương vật Jerome lập tức thọc sâu vào, thứ vẫn còn căng cứng ấy ép xuống tận cuống họng. Tôi bị nhồi nhét đến đầy ứ trong miệng, rồi hắn bắn. Thắt lưng tôi bắn ngửa, toàn thân run rẩy. Đầu óc… tầm mắt… cả cơ thể… Tôi tưởng như sẽ nghẹt thở chết ngay tại chỗ.
Khi Jerome rút ra, tôi cũng đổ gục xuống sàn. Không hề có ý định khép chân lại hay lau đi cái thứ bẩn thỉu dính đầy trên mặt. Toàn thân chỉ còn run lên từng hồi, co giật như còn vướng trong dư âm khoái cảm. Trong tầm mắt mờ mịt dần dần hiện rõ gương mặt ba đứa con trai đang cúi xuống nhìn tôi.
“Simon thì không định làm à?”
Hugh hỏi.
Lúc đó tôi mới nhận ra Simon đang chậm rãi vuốt ngược tóc tôi.
“Ừm.”
Simon khẽ đáp.
“Bẩn thỉu quá.”
“Ah, Raymond, thật sự tuyệt vời. Raymond, Raymond, Raymond! Cậu cũng thấy vui chứ?”
Jerome với ánh mắt rực rỡ phấn khích, in môi hôn lên đôi môi còn dính đầy tinh dịch của tôi và hỏi. Nhưng có lẽ chúng chẳng buồn chờ câu trả lời. Bọn chúng thản nhiên đứng dậy, để mặc tôi nằm lại trên sàn.
Cơ thể tôi vẫn giật nẩy từng chập theo dư chấn khoái cảm. Nhưng chỉ trong chốc lát, tất cả nguội dần. Cái đầu nghiêng lệch, tầm mắt liêu xiêu nhìn thấy đôi giày da đen của Jerome và Simon bước xa dần. Rồi chúng biến mất khỏi tầm nhìn. Từ bếp vọng ra tiếng tủ lạnh mở ra rồi đóng lại. Tôi gắng gượng níu giữ chút tỉnh táo cuối cùng, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể ngất lịm. Đầu ngón tay chẳng còn chút sức lực. Tai tôi chỉ còn lắng nghe lờ mờ giọng chúng trò chuyện.
“Dù sao thì, sao không làm theo kế hoạch?”
Simon hỏi. Hugh trả lời.
“Từ tối qua tôi đã thấy nó bắt đầu nghi ngờ rồi. Vậy thì đâu cần phải cứ y nguyên kế hoạch nữa.”
Jerome chen vào, giọng lẫn tiếng cười.
“Tốt rồi còn gì. Khi nãy nó tính bỏ chạy, nếu phải giữ nó lại rồi xử lý thì cũng mất khối thời gian.”
Hugh gằn giọng chê trách.
“Vấn đề của hai người là thế đấy. Nuông chiều, cưng nựng nó quá nên cái thằng chó đẻ này mới ảo tưởng mà giở trò. Muốn sửa thói thì phải dạy cho nhớ đời chứ.”
Hugh tiếp lời.
“Này, nhìn vết cào ở cổ và chỗ này trên người Jerome đi. Làm sao che giấu đây? Giữa mùa hè thì đâu thể mặc cổ lọ.”
Jerome lại đáp lạc đề.
“Raymond nhà ta thì có sức mà đánh được ai chứ?”
Hugh bật lại ngay:
“Vậy mới có vụ cậu lấy roi quất nó tới tấp à?”
Jerome khúc khích cười. Simon bèn xen vào, đổi chủ đề.
“Cổ thì mặc áo sơ mi cổ đứng cũng che được.”
Nhưng Hugh chẳng tha, quay sang chĩa mũi nhọn sang Simon.
“Cậu cũng thế thôi, đi mà rửa mặt đi. Sao lại đến chảy cả máu mũi thế hả?”
Chúng vừa trò chuyện vừa hành động, đối xử với tôi như thể tôi không còn hiện diện ở đây. Chẳng bao lâu, Simon đi vào phòng tắm, còn Jerome và Hugh thì lục tục bận rộn làm gì đó. Tôi vẫn nghe thấy tiếng trò chuyện, nhưng lời lẽ rời rạc, chẳng rõ ràng. Dù thế, tôi cũng không ngất đi.
Một lúc sau, Simon từ phòng tắm bước ra. Cậu ta tránh sang một bên, cứ như tôi là thứ dơ bẩn. Ba đứa con trai ấy rời khỏi tôi, thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha, rồi vừa thư thả vừa tán gẫu. Trong ánh nhìn trống rỗng của tôi, nơi đáy sàn đầy thảm có ánh thép loé lên, là con dao gấp của tôi, là con dao mà Hugh đã khiến tôi đánh rơi.
Đột nhiên, toàn thân tôi bừng bừng như bị quăng vào ngọn lửa địa ngục, mọi giác quan trở lại rõ ràng đến mức đau đớn. Lỗ hậu rỉ rả thứ tinh dịch nóng hổi của Hugh, vành tai ướt át với tinh dịch của Jerome, những vết thương do vật lộn, và gương mặt bỏng rát vì bao cú tát của Hugh, từng cảm giác như khắc vào thịt da, đẩy lùi cơn tê liệt, kéo tôi trở lại từ vực thẳm sợ hãi.
Tôi giả vờ kiệt sức, khe khẽ nghiêng đầu. Cả Jerome, Simon lẫn Hugh đều quay lưng về phía tôi, mải mê trò chuyện. Tôi liền chộp lấy con dao gấp, giấu trong lòng bàn tay.
Chúng sẽ không chịu dừng lại, cho đến khi “trò săn mồi” này thực sự có hồi kết. Nhưng cái kết ấy nhất định phải do tay chúng quyết định hay sao? Chỉ mình chúng mới có quyền khép lại trò chơi này ư? Nếu thật sự thế thì con dao mà chúng khinh bỉ gọi là “đáng yêu” này sẽ chính tay tôi rạch nát cái cổ kiêu ngạo của chúng.
Ding.
Tiếng chuông điểm sáu giờ chiều. Khi ấy, cả Jerome, Simon và Hugh đều đứng dậy rời khỏi phòng. Tôi vẫn nằm lăn lóc trên sàn trải thảm, nửa thân dưới lõa lồ. Bọn chúng chẳng buồn ngoái nhìn, cứ thế vừa trò chuyện vừa bỏ đi. Từ lời vẳng lại, hình như đề tài của chúng chỉ xoay quanh bữa tối và kỳ thi sắp tới vài ngày sau. Bọn điên. Chúng vừa đánh đập, làm nhục, cưỡng hiếp tôi suốt, vậy mà ngay sau đó, chỉ toàn bàn chuyện cơm ăn và bài vở. Nực cười đến phát ói.
Khi còn run rẩy vì tủi nhục nằm trên sàn, nỗi sợ hãi dần tan biến. Thứ chi phối cảm giác của tôi chầm chậm biến dạng, từ kinh hoàng thành phẫn nộ, từ nhục nhã thành cơn giận dữ bỏng rát. Thân thể tôi dần hồi lại sức. Ngay khi cánh cửa khép lại sau lưng chúng, tôi nằm ngửa, mắt dán chặt lên trần nhà xám lạnh. Tôi lặng lẽ sắp xếp lại toàn bộ những gì vừa xảy ra.
Không còn đau đớn nữa. Môi rách, máu tràn xuống cổ họng, chỉ còn mùi tanh ngai ngái. Những vết thương chẳng làm tôi nhụt chí, mà trái lại khiến tinh thần trở nên sắc bén hơn.
Chúng đã cưỡng hiếp tôi, rồi quẳng tôi lại như một mảnh rác rưởi. Trò chơi hôm nay của chúng đã chấm dứt. Bọn chúng nghĩ rằng sau khi phân thắng bại, thì cứ thế bỏ đi là xong. Nhưng thật ra ở đằng sau, chúng đang chuẩn bị cho một trò chơi khác, lại thả mồi nhử tiếp theo. Ngẫm lại, từ đầu tới cuối đều như thế cả. Tôi chỉ bị kéo lê, mù quáng lao theo ván cờ của chúng.
Lần tới, tôi phải đoạt lấy tiên cơ, phải lật tung bàn cờ mà chúng đã sắp, và ép chúng bước vào bàn cờ do chính tay tôi bày ra.
Nhưng làm thế nào…? Liệu tôi có đủ mưu mô để qua mặt được chúng, những kẻ đa nghi, nhạy bén, xảo quyệt, và cẩn trọng đến tận xương tuỷ kia? Khi mà đến tận giờ tôi vẫn chẳng biết rõ gì về chúng.
Và rồi, một thoáng déjà vu thoáng qua. Không phải của tôi mà là của những người khác. Những kẻ từng nằm dài trên tấm thảm này trước tôi, trải qua tất cả những gì tôi vừa chịu.
Sáu người đi trước tôi.
Những người tiền nhiệm đó là ai? Trận chiến của họ đã thế nào? Họ đã kháng cự ra sao? Họ bị khuất phục thế nào? Họ thua cuộc ra sao? Và rồi họ đã phải đối mặt với kết cục nào? Liệu họ có để lại chút manh mối nào cho kẻ kế nhiệm như tôi không…?
Chợt trong đầu tôi loé sáng. Điều tôi phải nghĩ đến không phải là làm sao báo thù Jerome và đồng bọn. Điều quan trọng là bọn chúng rốt cuộc là hạng người nào? Quy luật, kiểu mẫu của chúng ra sao? Trước hết, phải làm sáng tỏ điều đó. Và tôi sẽ khai thác nó thông qua những người tiền nhiệm của mình.
Ngay khi xác định được việc cần làm, sức lực liền trở lại. Tôi chống tay, khó nhọc gượng gập gối đứng lên. Khi đã đứng thẳng, tôi dồn lực vào các ngón chân, giữ cơ thể vững chãi. Dù tinh dịch của Hugh vẫn rỉ dọc theo đùi, và tinh dịch của Jerome còn đọng lại trên vành tai, tràn xuống cổ, nhưng tất cả chẳng còn là dấu vết ô nhục nữa. Giờ đây, nó chỉ đơn thuần là… tinh dịch. Tôi siết chặt con dao gấp trong lòng bàn tay, rồi bước vào phòng tắm.
Sau khi rửa sạch thân thể, thay một bộ đồ mới, tôi tiện tay lấy lại xấp ảnh đã lén giấu tạm dưới đệm giường. Tôi nhét chúng vào ống tất, rồi ăn vận đúng như thường ngày, tránh để ai sinh nghi.
Kết quả là bề ngoài tôi trông chẳng hề giống một kẻ vừa bị cưỡng hiếp, ít nhất quần áo thì không. Nhưng bên trong lớp vải ấy, cánh tay tôi bầm tím, môi rách toạc, miệng vẫn còn rỉ máu, và hơn cả là má trái bị Hugh đánh sưng vù, đỏ ửng. Với gò má thì chẳng thể làm gì được, chỉ có thể đợi nó tự xẹp xuống mà thôi.
Chuẩn bị xong, tôi đi xuống phòng ăn. Tuy giờ chẳng buồn ăn uống, nhưng tôi muốn cho lũ điên ấy thấy tôi. Tôi muốn phơi bày sự hiện diện của mình trước mắt chúng. Tôi lấy một đĩa salad, chen vào bàn giữa vài gương mặt quen sơ sơ. Có đứa nhìn má thì hỏi.
“Chơi boxing một trận thì bị dính ngay một cú, thế là sưng vù lên thế này.”
Tôi vừa chạm vào má sưng vừa đáp. Đa số đều gật gù tin tưởng. Trong trường vốn có sàn boxing, có cả câu lạc bộ, nên lời bào chữa tạm chấp nhận được. Tôi lặng lẽ quan sát phản ứng từng người. Trong số này, chắc chắn sẽ có kẻ biết bí mật về bọn Jerome. Dù việc chuyển lớp, chuyển trường có thường xuyên xảy ra, nhưng chẳng bao giờ có chuyện phòng ký túc thay bạn cùng phòng đến bảy lần liền, thể nào cũng có người để ý đến những chuyện bất thường trên tầng cao nhất.
Kể từ nay, tôi phải luôn để mắt đến những kẻ ngoài cuộc. Bởi không rõ ai thật sự là kẻ ngoài cuộc, ai lại là đồng phạm. Và nhất định sẽ có kẻ sơ hở. Không phải ai cũng kín kẽ như bọn Jerome. Đám ấy… nói thẳng ra… chỉ đơn giản là những tên điên “đặc biệt” hơn người thường.
Khi tôi đứng dậy sau bữa ăn và bước ra khỏi phòng ăn thì chạm mặt nhóm tên khốn trên tầng trên cùng. Cả ba chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên, Jerome còn cười toe toét như thể đã chờ sẵn. Cả ba đều thật đáng ghê tởm.
Hugh lên tiếng.
“Đã dậy rồi à?”
Đó từng là khuôn mặt tươi sáng mà tôi từng có cảm tình, nhưng giờ đây cả gương mặt lẫn câu nói sau đó đều chỉ khiến tôi thấy kinh tởm.
“Tưởng cậu còn nỉ non trong phòng cơ.”
Jerome đáp lời giọng châm chọc.
“Raymond thì không khóc đâu.”
Jerome nhìn tôi, mỉm cười e thẹn.
“Mạnh mẽ lắm cơ, phải không?”
“Tất nhiên. Mạnh mẽ chứ.”
Tôi cũng nhếch miệng cười theo, giả vờ vui vẻ.
“Muốn ra uống trà không?”
Jerome ánh mắt long lanh.
“Tôi rất vinh hạnh, Raymond.”
Vậy là tôi đã ngồi uống trà cùng những kẻ vừa cưỡng hiếp tôi chỉ ba mươi phút trước. Bầu không khí lại ấm áp như thường, chỉ có cơn giận lạnh lùng đông đặc trong bụng tôi là vẫn còn đó. Tôi nhất định sẽ trả thù, vào lúc chúng không ngờ tới, theo cách chúng không thể tưởng tượng được.
Thế nhưng bây giờ không phải lúc.
Jerome tồy, tồy của chông
Hehe hôm nào cũng vô check, may mà shop ch drop :))) mái iu