Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 125
2. Im lặng và Dối trá
Cánh cửa trước mở ra, và một luồng khí lạnh ùa ra từ bên trong hệt như khi vừa mở cửa tủ lạnh. Trong nhà đủ mát mẻ, nhưng anh Juhan ra mở cửa cho tôi lại đang không mặc áo thun.
“Cứ mang giày vào đi, kiểu Tây mà.”
Anh ấy mặc chiếc quần skinny jeans đen rách rưới chỗ này chỗ kia cùng đôi giày walker thô kệch, quay người đi vào phòng trước rồi vươn vai một cái thật dài. Có lẽ anh vừa tắm xong, vì trên ngọn tóc vẫn còn đọng lại vài giọt nước.
“Thật ra là do lười quét dọn thường xuyên nên cứ sống thế này cho tiện thôi.”
Anh ấy bồi thêm một câu rồi quay lại nhìn tôi cười khúc khích. Tôi muốn chọn nơi mà anh Juhan cảm thấy thoải mái nhất để vẽ, và nơi anh ấy chọn, lẽ dĩ nhiên chính là nhà của mình.
Căn hộ officetel nhìn xuống cầu vượt Seosomun nối liền Chungjeong-ro và Tòa thị chính có tầm nhìn thoáng đãng hiếm thấy ở Seoul, vị trí lại thuận tiện, dù vào giờ cao điểm cũng chỉ mất khoảng 30 phút để đến Phantom.
“Là chỗ Giám đốc cấp cho anh làm ký túc xá khi trở thành nhân viên chính thức của Phantom đấy. Baek Yuni ở trên kia, tầng 23.”
Anh giơ ngón trỏ chỉ lên trần nhà. Nhà của anh ở tầng 21.
“Yuni bảo muốn xuống xem nhưng sợ làm phiền em làm việc nên anh bảo đừng đến. Đâu xem nào, nước uống thì… chỉ có mỗi bia thôi, em uống không?”
Anh Juhan ngó vào bên trong cái tủ lạnh nhìn thoáng qua cũng biết là trống rỗng, rồi quay sang hỏi tôi. Tôi đang đứng lóng ngóng giữa phòng, vội trả lời là không sao rồi tháo chiếc ba lô trên vai xuống. Tiếng anh ấy bật nắp lon bia vang lên thật sảng khoái.
“Vậy giờ anh phải làm sao đây? Nếu phải giữ nguyên một tư thế trong lúc em vẽ thì để anh khởi động chút đã.”
“Chỉ là… anh cứ làm những gì anh thường làm cho thoải mái là được ạ. Em định phác thảo vài dáng vẻ khác nhau cho đến khi hình dung rõ được hình ảnh mình muốn vẽ.”
Anh Juhan vừa mân mê chiếc khuyên môi vừa nhìn quanh căn phòng chật hẹp, rồi với tay lấy một trong hai cây đàn guitar đang được đặt trân trọng trên giá đỡ dọc theo bức tường cạnh giường. Thấy không một hạt bụi nào bám trên đó, tôi biết anh ấy đã giữ gìn chúng rất cẩn thận.
“Vậy anh chơi đàn một chút nhé.”
Tuy là căn hộ studio một phòng không quá rộng, nhưng nhờ không có đồ nội thất cồng kềnh nên không hề có cảm giác bí bách. Toàn bộ gia sản đồ đạc chỉ gồm một giá treo quần áo 2 tầng dạng rèm che kín một mặt tường, chiếc giường đơn đối diện, và một chiếc bàn tròn đặt trước cửa sổ kính sát trần có tầm nhìn đẹp. Dù anh ấy bảo không thường xuyên lau dọn, nhưng nhờ đồ đạc tinh giản nên trông không hề bừa bộn.
“Em ngồi đó vẽ được không?”
Anh Juhan đặt chiếc âm ly nhỏ cỡ một gang tay lên bàn trước cửa sổ, kết nối với đàn guitar rồi hất cằm về phía chiếc giường.
“Hoặc là anh ngồi chơi đàn trên giường, còn em ngồi đây vẽ? Điều kiện vẽ tranh có hơi thiếu thốn nhỉ.”
Anh ấy nhìn quanh căn phòng chật hẹp với vẻ mặt ái ngại.
“Hôm nay em chỉ định ký họa đơn giản thôi nên không sao đâu ạ. Nếu cần thì lần sau em sẽ mang giá vẽ đến. Anh cứ làm thế nào thấy thoải mái nhất là được.”
“Người mẫu lại được làm theo ý mình, họa sĩ này lạ ghê.”
Anh ấy phì cười một tiếng, mở kẹp file đựng bản nhạc ra rồi bắt đầu chỉnh dây đàn, còn tôi cũng lấy dụng cụ vẽ từ trong túi ra và ngồi ghé lên giường.
Giờ mới bình tâm nhìn kỹ lại, phòng của anh Juhan không hề dán bất kỳ tấm ảnh xé từ tạp chí hay tấm poster nào. Xét đến quá khứ từng chơi trong ban nhạc punk và gu ăn mặc của anh ấy, thì khác hẳn với những hình ảnh tôi tự tiện tưởng tượng về nơi ở của anh, căn phòng này gần như không toát lên chút sở thích hay hơi thở cuộc sống nào. Nó hơi khác với sự gọn gàng đơn thuần, cảm giác giống một không gian chỉ để về ngủ rồi lại đi.
“Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên chỉ có hai người chúng ta thế này nhỉ?”
Anh Juhan bấm hợp âm bằng những ngón tay thon dài đeo hơn năm chiếc nhẫn trên mười đầu ngón tay, rồi cúi đầu dán mắt vào cây đàn mà nói.
“Chắc là trừ lúc làm việc ra thì đúng là vậy ạ.”
“Làm anh nhớ lại lúc mới gặp ghê.”
Có lẽ đang nhớ về lần đầu gặp gỡ, nên đôi vai trần của anh ấy rung lên khi cười, và nghĩ đến việc đối phương đã giật mình chửi thề khi thấy mình xuất hiện, tôi cũng bật cười theo. Khi đó, tôi đâu biết mình sẽ chính thức làm việc tại Phantom, và càng không thể ngờ mình sẽ trở thành họa sĩ trực thuộc Phantom để được vẽ tranh trở lại.
Tôi đã gặp cô Suki Kim, còn Morae và anh trai tôi đã rời Hàn Quốc. Tôi đã biết thích một ai đó, và tự đẩy mình vào những mối quan hệ phức tạp khó định nghĩa. Mới chỉ từ đầu xuân sang đến giữa hè, mà ngẫm lại thấy thật nhiều thứ đã đổi thay.
Âm thanh điện tử lan tỏa khắp căn phòng theo từng ngón tay anh ấy bấm. Đây là lần đầu tiên tôi nghe tiếng guitar điện ngay trước mắt, âm sắc bi ai đặc trưng của nhạc cụ dây hòa cùng độ rung tinh tế tạo nên một sức hút mê hoặc lạ kỳ.
Không biết là bài gì, nhưng không phải nhạc punk. Những âm thanh cộng hưởng chậm rãi và lơ đãng trong không gian không diễn tả những cảm xúc hỉ nộ ái ố đơn thuần. Dự đoán của tôi rằng những bản nhạc anh ấy chơi khá dữ dội, sảng khoái và trực quan hơn đã hoàn toàn sai lệch. Tiếng chuông điện thoại len lỏi vào giữa sự căng thẳng mà những nốt nhạc phức tạp tạo ra. Là điện thoại của anh Juhan.
“Anh nghe máy được không?”
“Vâng, anh cứ tự nhiên ạ.”
“Họa sĩ bao dung thật đấy.”
Anh Juhan cười một cái, đứng dậy cầm lấy chiếc điện thoại để cạnh bồn rửa bát. Khóe miệng anh ấy nhếch lên khi nhìn thấy tên người gọi, một nụ cười trông như kẻ phản diện.
“Alo, tôi đang làm mẫu đây. Không, không phải ảnh, là tranh vẽ.”
Anh Juhan quay lại ghế ngồi phịch xuống, nốc một ngụm bia trên bàn.
“Hôm nay á? Hơi gấp đấy… Mấy giờ? …Tầm đó thì chắc là được thôi… Nhưng tôi đi thì chú cho cái gì nào?”
Vẻ mặt anh trở nên lả lơi hơn. Không biết đã nghe được câu trả lời gì từ đầu dây bên kia mà vai anh ấy rung lên. Tôi chẳng mảy may nghĩ đến việc cử động tay, chỉ ngồi đó quan sát. Khác hẳn với lúc làm việc tại Phantom, hay lúc có cả chị Yuni, hay những khi ở cùng các thành viên khác của Phantom. Cảm giác đúng nghĩa là “đời tư”. Đó là biểu cảm anh Juhan không bao giờ lộ ra, và giọng điệu không bao giờ dùng khi ở cùng chúng tôi.
Tôi đã nhờ anh ấy làm mẫu vì nghĩ rằng mình hiểu anh ấy hơn là hiểu chị Yuni, nhưng bắt đầu có sự nghi ngờ nhen nhóm, rằng biết đâu ngay cả suy nghĩ đó cũng chỉ là phiến diện. Bằng chứng là bức ký họa mãi chẳng thể tiến triển. Vẽ cái gì, vẽ ai đây, từ lúc bước vào căn nhà này tôi đã hoàn toàn mất phương hướng.
“À… Dạo này tôi đang stress vì công việc vãi ra đây, ông chú may mắn đấy nhé? Đợi đấy.”
Kết thúc cuộc gọi bằng tiếng cười nhẹ tênh, anh ấy ném điện thoại lên nệm, rồi lại cầm lấy đàn guitar và liếc nhìn tôi.
“Sao mặt sốc thế?”
“Dạ không, sốc gì đâu ạ… Trước đây anh cũng từng kể rồi mà.”
“À…”
Nhớ lại chuyện đã gặp nhau ở quán rượu có con mèo tại Hongdae, anh Juhan cười gượng gạo rồi đưa tay vò mạnh mái tóc vừa được cắt rất ngắn cách đây không lâu.
“Thằng cha mới quen chưa bao lâu đã tuôn ra mấy chuyện đó, chắc hồi đấy em cũng hoảng lắm nhỉ?”
Ngược lại mới đúng.
“Em lại thấy thích vì cảm giác hiểu thêm được về anh và chị… Vì em là người không giỏi nói về bản thân mình.”
Dù đúng là tôi có thiện cảm với chị Yuni và anh ấy, nhưng do hoàn cảnh lúc đó buộc phải cảnh giác với người lạ, cộng thêm tính cách hướng nội, nên có lẽ tôi đã không thể nỗ lực chủ động để duy trì thiện cảm ấy. Lúc đó, tôi biết ơn vì họ đã tiến lại gần mình trước.
Anh ấy nhìn tôi một lúc rồi nhún vai, lại cúi xuống nhìn bản nhạc.
“Cũng chẳng phải chuyện gì ý nghĩa lắm đâu, chỉ là chuyện tầm phào có thể túm đại người qua đường mà kể lể được ấy mà. Mồm miệng anh hơi bép xép.”
Có thể là vậy. Vì anh ấy không có tính cách giống tôi, nên về sự việc trông như một mâu thuẫn khủng khiếp nhất có thể xảy ra giữa cha mẹ và con cái ấy, có lẽ anh Juhan cũng có thể dễ dàng kể cho bất cứ ai nghe như kể chuyện vô tình bị cuốn vào một vụ đánh nhau trên đường.
Tuy nhiên, đâu phải vì giọng điệu nhẹ tênh, hay vì anh ấy kể lại với tâm thế nhẹ nhàng mà bản thân những việc đã xảy ra ấy cũng nhẹ nhàng theo. Ít nhất thì qua câu chuyện đó, tôi đã cảm nhận được một cá nhân tên Kwon Juhan một cách cụ thể hơn.
Tôi tưởng anh Juhan định chơi đàn tiếp, nhưng anh ấy lại uống một ngụm bia, ôm lấy cây đàn rồi ngập ngừng mở lời.
“Nói cái này nghe hơi hèn một tí… nhưng thật ra lúc đầu anh cảm thấy đồng cảm với em lắm.”
“……”
“Người nhà Phantom ai cũng là những kẻ ‘có máu mặt’, rồi cả những họa sĩ gặp gỡ khi làm việc, và trong số khách hàng của chúng ta lại đặc biệt nhiều người làm sáng tạo. Những kẻ có năng khiếu, tràn trề tài năng và thành đạt… Thú thật là sống giữa vòng vây của những người như thế suốt ngày, anh cũng thấy hơi bị khớp.”
Bàn tay tôi khựng lại trước lời bộc bạch đầy bất ngờ ấy. Vì đối với tôi, anh Juhan cũng là một trong những người tỏa sáng lấp lánh như vậy. Anh ấy vừa lướt tay từ trên xuống dưới dây đàn một cách mượt mà tạo nên những âm thanh êm tai vừa nói.
“Nhưng em trông cứ bình thường như bạn bè cùng trang lứa với anh, nên khi em đến, anh đã thấy hơi an tâm. Vì anh có cơ sở để nghĩ rằng em và anh là người bình thường, còn bọn họ là những kẻ giỏi giang quá mức.”
Nói đến đó, anh uống một ngụm bia rồi lại đặt ngón tay lên cần đàn, quay sang lườm tôi một cái đầy tinh nghịch:
“Thế mà hóa ra em cũng là một thằng giỏi giang. Đồ phản bội.”
“Không đâu ạ, em vẫn chưa… thể hiện được gì cả. Sau này liệu em có thực sự đáp ứng được kỳ vọng hay không… bây giờ em cũng không tự tin nữa. Anh thạo việc ở Phantom, lại còn điều hành cả Old Future, anh giỏi hơn nhiều…”
“Vào Phantom là vì họ bảo bao ăn ở nên mới làm thôi, còn Old Future nói trắng ra Baek Yuni mới là chủ. Anh chỉ là thằng du côn biến thái tình cờ gặp được người tốt rồi may mắn được giao cho cái vai ngầu hơn thực tế thôi. Còn em là được Giám đốc chọn mà. Gì chứ riêng khoản nhìn ra tiềm năng thì Giám đốc đúng là quỷ đấy, nên cứ tin đi. Biết bao họa sĩ đã được anh ấy khai quật rồi giúp cho phòng tranh lớn mạnh đấy thôi.”
Thằng du côn biến thái tình cờ gặp được người tốt rồi may mắn được giao cho cái vai ngầu hơn thực tế. Không ngờ một người trông đầy tự tin và bất cần như anh ấy lại tự phán xét bản thân mình nghiệt ngã đến thế. Nếu nhìn theo góc độ đó, thì tôi mới là một kẻ hèn nhát tình cờ gặp người tốt và may mắn được trao cơ hội mà thôi. Trước đây người chống đỡ cho tôi là Morae và anh trai, còn bây giờ là… anh Juhan trước mắt đây cùng rất nhiều người khác, và một người đặc biệt nữa.