Run Away If You Can Novel - Chương 69
Cảnh sát Simmons đã biến mất.
Mặc dù kỳ nghỉ phép của anh ta đã kết thúc nhưng vẫn không thấy xuất hiện, khiến cả cục cảnh sát rơi vào hỗn loạn mà không tìm được manh mối nào. Khi biết rằng anh ta cũng không về nhà, sự hỗn loạn ấy càng trở nên nghiêm trọng hơn. Không ai tìm thấy tung tích của Simmons, dù là ở nhà anh ta hay ở bất kỳ đâu. Ngay cả khi muốn báo cho các cảnh sát khác về tình hình này cũng chẳng biết phải nói sao, bởi vì họ chưa từng nghe Simmons nói gì về vụ án nào cả và nếu chỉ nói rằng anh ta biến mất khi đang theo đuổi một vụ việc nào đó thì sẽ chỉ bị cho là nói nhảm mà thôi.
Người duy nhất biết Simmons đã làm gì trong kỳ nghỉ chính là Chrissy. Vì vậy, người duy nhất có thể tìm ra anh ta và giải quyết chuyện này cũng chỉ có Chrissy mà thôi.
Nathaniel Miller.
Chrissy cắn móng tay cái, chìm sâu trong suy nghĩ. Đó là manh mối duy nhất mà cảnh sát Simmons để lại. Rốt cuộc anh ta đã nhìn thấy gì, đã biết điều gì mà lại để lại cái tên đó? Tại sao Nathaniel Miller lại có mặt ở nơi ấy?
Tưởng rằng đã thoát khỏi người đàn ông đó, vậy mà giờ đây lại quay trở về điểm xuất phát. Có lẽ đáng ra ngay từ đầu mình nên chấp nhận “trò chơi” đó?
Vớ vẩn.
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu bị Chrissy lập tức phủ nhận. Chắc chắn vẫn còn cách khác, một con đường để tìm hiểu về anh ta, để nắm được toàn cảnh vụ việc này.
Trong lúc đang vò đầu bứt tóc suy nghĩ, cậu bỗng nhớ ra một mối quan hệ bất ngờ.
“Không ngờ lại nhận được liên lạc từ cậu đấy.”
Người đàn ông xuất hiện đúng giờ ở nhà hàng đã hẹn, nở nụ cười rạng rỡ rồi ngồi xuống đối diện cậu.
Amory Wright.
Người đàn ông từng cố gắng tiếp cận Chrissy trong bữa tiệc mà Trưởng công tố giới thiệu, nhưng cuối cùng lại bị bỏ mặc cô độc trong hầm rượu. Chrissy đã cố tình liên lạc lại, và đúng như dự đoán, hắn ta lập tức mắc câu. Khi Chrissy gợi ý gặp mặt vào buổi trưa gần nhất, Amory đề nghị chuyển thành bữa tối, nhưng Chrissy chỉ nhẹ nhàng từ chối.
“Tôi nghĩ nên bắt đầu từ việc… tìm hiểu nhau một chút thì hơn, anh không nghĩ vậy sao?”
Chrissy cố tình hạ giọng, nói khẽ như thì thầm.
“Tôi có thói quen để món ngon nhất lại cuối cùng mà.”
Thực ra đó là lời đã được tính toán kỹ. Chrissy biết rõ Amory sẽ thể hiện một chút kiên nhẫn để có được mình. Với những người bình thường thì cậu sẽ chẳng cần tốn công như thế, nhưng Amory từng để tuột mất Chrissy một lần, nên khao khát chắc chắn sẽ mạnh hơn. Một chút trò chơi kéo – đẩy hoàn toàn nằm trong tính toán của Chrissy.
“Vậy… lần sau chắc chắn phải là bữa tối rồi nhỉ?”
Như dự đoán, hắn ta đã cắn câu. Chrissy mỉm cười đáp “Vâng”, rồi thế là Amory xuất hiện trước mặt cậu như thế này.
Trong bữa ăn, cả hai nói chuyện vu vơ về những đề tài đời thường, xen giữa là những ánh nhìn kín đáo, những chạm khẽ mập mờ. Tất cả đều là những gì Chrissy cố tình tạo ra. Và khi món tráng miệng cà phê cùng kem lạnh được mang ra, cậu cuối cùng cũng hé lộ ý định thật sự.
“Thật ra, tôi có một việc muốn nhờ anh, được không?”
Chrissy khẽ cởi giày, đầu ngón chân nhẹ lướt qua mắt cá chân của Amory khi nói. Gương mặt Amory lập tức đỏ bừng lên.
“Ồ? Là chuyện gì thế? Hay là… anh nên kéo khóa quần xuống ngay bây giờ?”
Hắn ta có lẽ đang tưởng tượng ra cảnh Chrissy chui xuống dưới bàn và làm một việc… táo bạo đó chăng. Nhưng Chrissy chỉ mỉm cười lặng lẽ, rồi đưa tay khẽ vuốt mu bàn tay hắn trên mặt bàn.
“Khó mà nói chi tiết, nhưng… anh có thể cho tôi biết lịch trình của Miller không?”
“Lịch trình… của Miller, Nathaniel Miller sao?”
Amory lắp bắp như người vừa bị kéo ra khỏi giấc mơ. Chrissy mỉm cười, gật đầu.
“Nếu có được nó, tôi có thể kết thúc mọi việc nhanh hơn. Khi đó, hẳn sẽ dễ sắp xếp thời gian cho bữa tối cùng anh hơn.”
“Cái đó… e là hơi…”
Đúng như dự đoán, hắn không dễ xiêu lòng. Chrissy lập tức giả vờ thất vọng, rút tay và chân lại.
“Vậy ra đến mức đó thì quá sức với anh rồi sao.”
“Hả? Quá sức là sao cơ?”
Đôi mắt người đàn ông mở to như vừa đột nhiên bừng tỉnh. Chrissy nhìn hắn ta với một nụ cười cay đắng.
“Phải rồi, Nathaniel Miller là một nhân vật quá sức mà. Tôi cứ tưởng vì anh cũng là thành viên trong cùng hội nên sẽ có thể giúp được… có lẽ tôi đã yêu cầu quá đáng rồi. Xin lỗi nhé, ngài Wright.”
Chỉ một sự thay đổi nhỏ bằng cách “ngài Wright” thay vì “Amory” như suốt bữa ăn đã khiến gương mặt người đàn ông đông cứng lại. Cộng thêm câu nói mang hàm ý “tôi đã đánh giá quá cao địa vị của anh” khiến lòng tự tôn của hắn rõ ràng bị tổn thương nặng nề.
“Hiểu rồi. Anh sẽ báo cho em biết trong hôm nay.”
Amory cứng giọng tuyên bố, nét mặt căng lại. Nhưng Chrissy khẽ lắc đầu, ra vẻ ân cần nói:
“Không cần đâu. Đó là việc tôi phải làm, không nên làm phiền anh chuyện riêng của mình…”
“Không, không sao cả! Việc đó có gì to tát đâu. Chúng tôi cùng là thành viên của cùng một hội mà, phải không? Giúp một chút chẳng đáng gì cả.”
Hắn cố tình nhấn mạnh câu “cùng một hội” để chứng minh vị thế của bản thân. Chrissy khẽ mỉm cười, nói “Cảm ơn anh”, nhưng trong lòng lại chế nhạo hắn là một tên ngu ngốc.
***
Và chính xác bốn tiếng sau, Chrissy đã có trong tay lịch trình ba tháng tới của Nathaniel Miller.
Người đàn ông này… rốt cuộc bao giờ mới chịu nghỉ ngơi vậy?
Chrissy lẩm nhẩm câu hỏi ấy một lần nữa, như đã làm nhiều lần trước đó. Lịch trình của Nathaniel Miller chi tiết đến mức khó tin, được chia theo từng phút. Chỉ cần nhìn thấy sau cuộc hẹn trưa lúc 1 giờ 51, ngay lập tức có một buổi họp lúc 2 giờ 28 là Chrissy đã phải câm lặng vì choáng váng.
Nhưng điều kỳ lạ là giữa những khoảng thời gian dày đặc ấy lại tồn tại các khoảng trống. Một người bận rộn đến từng phút như vậy mà lại cố tình để trống thời gian vào những ngày nhất định thì rõ ràng có điều gì đó bất thường. Cụ thể là từ thứ Bảy tuần thứ hai đến hết Chủ nhật hàng tháng. Và trùng hợp thay, đêm mà cảnh sát Simmons biến mất… chính là đêm thứ Bảy tuần thứ hai.
Nhất định có chuyện xảy ra vào ngày đó. Mình phải biết Nathaniel Miller làm gì trong khoảng thời gian ấy.
Chrissy cũng nhận thấy một điểm đáng ngờ khác, đó là vào thứ Sáu tuần thứ hai hàng tháng luôn có một “bữa tiệc”. Lý do thì thay đổi, khi thì là tiệc của giới luật sư, khi lại là buổi họp hội cựu sinh viên. Về hình thức, đó chỉ là những bữa tiệc bình thường, bởi đa phần các buổi tiệc đều được tổ chức vào thứ Sáu. Tuy nhiên hai ngày sau đó trong lịch trình của Miller lại hoàn toàn trống rỗng, và điều đó khiến Chrissy không thể nào yên lòng.
Cách duy nhất để xác nhận là…
Chrissy ngẫm nghĩ một lúc, rồi đưa ra quyết định.
Và khi thứ Sáu tuần thứ hai trong tháng lại đến, cậu đã lẻn vào bữa tiệc ấy.
***
“Nào, mau di chuyển đi, nếu đồ uống cạn thì phải rót lại ngay. Từ đây đến đây là khu vực sảnh, nhớ kỹ, từ chỗ này trở đi thì tuyệt đối không được ló mặt ra mà chỉ phục vụ đồ ăn thôi, hiểu chưa?”
Người quản lý tuôn ra hàng tràng chỉ dẫn như súng liên thanh, và đám nhân viên đứng tập trung chỉ biết im lặng lắng nghe. Khi tất cả tản đi về các khu vực khác nhau trong sảnh, những người được phân công mang đồ uống ra bắt đầu vội vã chất ly lên khay. Trong lúc đó, một trong số những người được dặn “tuyệt đối không được xuất hiện trong sảnh” khẽ tiến lại gần Chrissy và hỏi nhỏ:
“Này, trông cậu chẳng quen việc này lắm. Sao lại tới đây vậy?”
Chrissy đang cẩn thận đặt ly rượu vang lên khay, chỉ hờ hững đáp:
“Thua bạc. Cần tiền gấp.”
“Chà… phí thật đấy, khuôn mặt như cậu mà lại phải làm mấy việc thế này à.”
Giọng hắn đầy tiếc rẻ, và ngay lập tức một gã khác chen vào:
“Thôi nào, biết đâu hôm nay lại kiếm được một mẻ lớn thì sao.”
“Đúng đó. Nghe nói nếu gặp khách hào phóng thì đủ sống sung vài năm luôn.”
“Cố lên nhé, trông cậu có tiềm năng lắm đấy. Tôi từng đến mấy bữa tiệc kiểu này rồi, mà cậu là hàng hiếm đấy.”
Tiếng huýt sáo và tiếng cười ồn ào vang lên khắp nơi, nhưng Chrissy chẳng bận tâm. Sự chú ý của cậu hướng đến một điều hoàn toàn khác.
Quả nhiên bữa tiệc này không chỉ là một buổi gặp gỡ giữa các luật sư.
Cậu khẽ tiến lại gần người đàn ông lúc nãy, hạ giọng hỏi:
“Kiếm được một mẻ lớn là sao? Có nghĩa là tiền boa à?”
Nghe vậy, người đàn ông chớp mắt, tỏ ra ngạc nhiên:
“Cậu đùa à? Không biết thật sao? Rốt cuộc cậu đến đây kiểu gì thế?”
Chrissy nhanh trí bịa một lý do:
“Nghe nói được trả nhiều tiền, vậy thôi. Ngoài ra còn gì nữa à?”
Người đàn ông cau mày, nghiêng đầu nhìn Chrissy một lúc rồi nhún vai nói khẽ:
“Cậu sẽ sớm biết thôi. Với gương mặt này thì cậu sẽ được ‘chọn’ nhanh lắm. Trải nghiệm trực tiếp là cách hiểu nhanh nhất mà.”
Những lời cuối cùng vang lên đầy mờ ám, và nụ cười nửa miệng của hắn khiến Chrissy cảm thấy một linh cảm chẳng lành. Đúng lúc đó, có tiếng quát lớn vang lên:
“Làm gì mà còn đứng đó? Mau ra đi! Này, cậu kia! Nhanh chân lên!”
Không còn cách nào khác, Chrissy đành cầm khay bước ra sảnh.
Trước mắt cậu là dãy những người phục vụ nối hàng bước đi dưới ánh sáng rực rỡ của chiếc đèn chùm khổng lồ, tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa như muốn nuốt chửng cả căn phòng.